Chương 1222:
Thoáng chốc, cả căn phòng liền tối sầm lại.
Lạch cạch.
Cửa mở.
Lạch cạch.
Cửa đóng lại.
Lâm Bạc Thâm đi rồi.
Phó Mặc Tranh nằm trên giường lớn, nắm chặt lấy chăn rồi nhìn vào màn đêm, tâm trạng rối bời.
Nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, cô thật sự không thể ngủ nổi nữa.
Cô nắm lấy chăn, bực bội trùm lấy đầu, bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói trầm thấp, từ tính của Lâm Bạc Thâm.
Chết tiệt.
Lúc nói chuyện sao anh còn phải động tay động chân làm gì chứ, còn thơm cô nữa.
Sau hôn lễ của Diệp Duy, ở Đế Đô vẫn còn buổi tiệc chiêu đãi nữa, chủ yếu là mời phù rể, phù dâu và những người bạn thân thiết khác ăn một bữa cơm.
Phó Mặc Tranh còn ở Đế Đô vài ngày nữa, Diệp Duy đã mời cô rất nhiều lần, cô không thể không đi được.
Đến ngày đó, Diệp Duy còn tự lái xe đến đón cô.
Phó Mặc Tranh lên xe, ni Diệp Duy nhìn liếc cô: “Nếu tớ không đón cậu, nhỡ cậu thất hứa rồi chạy về Bắc Thành một mình thì sao?”
“Tớ tự lái xe đi được mà”
“Tớ không phải là loại người thất hứa như vậy” Cô nhỏ giọng phản bác lại.
Diệp Duy lắc đầu, hừ một cái: “Cậu là đồ không giữ lời”
Phó Mặc Tranh bĩu môi, không nói gì nữa, hình như trước kia đúng là cô đã từng cho Diệp Duy leo cây vài lần rồi.
Xe đến chỗ đèn đỏ rồi dừng lại.
Phó Mặc Tranh vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc ở trên vỉa hè.
Tiểu Đậu Nha đeo một chiếc cặp đỏ trên lưng, đang tự sang đường một mình.
Phó Mặc Tranh nhíu mày lại, hơi bận lòng, đưa tay mở cửa sổ xe.
Diệp Duy khó hiểu: “Tranh Tranh, cậu làm gì thế?”
u lên ngã rẽ phía trước đợi tớ đi, tớ vừa thấy người quen”
Nói xong, Phó Mặc Tranh liền xuống xe.
Diệp Duy muốn đuổi theo cô, nhưng đèn đã chuyển sang màu xanh, những chiếc xe phía sau cô đang ấn còi, nếu cô cũng xuống xe theo.
Phó Mặc Tranh thì sẽ ảnh hưởng đến giao thông.
Diệp Duy đành phải lái xe về phía trước, nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy Phó Mặc Tranh vội vã chạy qua đường cái, đi xuyên cả dòng xe cộ.
Giống như vừa nhìn thấy một người bạn nào đó rất thân nên đuổi theo vậy.
“Lạ thật đấy, rốt cuộc đó là ai vậy?”
Sau khi băng qua đường, Phó Mặc Tranh liền chạy đến chỗ Tiểu Đậu Nha đứng dưới tán cây ven đường.
“Tiểu Đậu Nha”
Tiểu Đậu Nha đeo cặp sách quay người lại, thấy Phó Mặc Tranh, cô bé liền vui vẻ bật cười: “Chị Đường Đậu”
Tiểu Đậu Nha nhào lên, ôm chầm lấy Phó Mặc Tranh.
Phó Mặc Tranh cười nói: “Vừa nấy em qua đường một mình rất nguy hiểm, mẹ em đâu rồi?”