Chương 109
Tòa nhà Phó Thị được tắm mình trong ánh nắng ấm áp của buổi sáng, cả thành phố vừa thức dậy, giao thông đông đúc.
Chín rưỡi sáng, sau khi Mộ Vi Lan đến phòng sáng tại, cô bận rộn với bản vẽ hoạt hình của Á Hoa.
Tối nay bản vẽ của Á Hoa sẽ kết thúc. Cô phải nhanh chóng hoàn thành nhân vật trước khi tan làm. Cô đã nghĩ xong nhân vật anime, không có khó khăn gì khi vẽ ra, chỉ là tốn thời gian một chút.
Sau một ngày bận rộn, khi chuẩn bị tan làm, Mộ Vi Lan đi in bản vẽ ra và bước tới phòng của Hướng Nam Tây.
“Giám đốc Hướng, đây là bản vẽ hoạt hình của Á Hoa, tôi đã vẽ xong rồi.”
Hướng Nam Tây liếc nhìn bản vẽ của cô một cách khinh bỉ và cười khẩy: “Tôi còn tưởng cô lợi hại thế nào, cô muốn dùng bản vẽ thế này để thắng tôi?”
“Tôi có thể thắng cô hay không, không phải tôi nói là được, cũng không phải cô nói là xong. Chúng ta xem kết quả cuối cùng là được rồi.”
“Hừ, Mộ Vi Lan, tôi nói cho cô biết, cô sẽ không thể thắng nổi tôi!”
Hướng Nam Tây trước giờ không ưa cô, cô cũng không muốn tranh luận với cô ta: “Vậy chúng ta hãy cùng chờ xem!”
Sau khi Mộ Vi Lan giao bản vẽ xong, cô không còn việc gì làm nữa, cô mở điện thoại và xem thời gian.
Còn nửa tiếng nữa là tan làm, chỉ cần nghĩ đến việc tối nay sẽ đi xem phim cùng với Phó Hàn Tranh, trái tim cô nhảy loạn lên.
Cô lên kế hoạch hẹn hò tối nay và gửi tin nhắn cho Phó Hàn Tranh “Lát nữa chúng ta ăn gì?”
Bên kia trả lời lại rất nhanh: “Em quyết định.”
Mộ Vi Lan cảm thấy câu trả lời của anh rất qua loa, anh không có chút tham dự nào cả: “Bộ phim bắt đầu lúc sáu rưỡi. Chúng ta mua chút đồ ăn nhẹ đem vào trong ăn lót dạ, xem xong chúng ta sẽ đến nhà hàng ăn nhé?”
“Ừm.”
Một câu trả lời đơn giản và rõ ràng, giống như phong cách thường ngày của Phó Hàn Tranh.
Vài phút sau, anh lại gửi tin nhắn tới: “Sau khi tan làm, anh có một cuộc họp trực tuyến, khoảng chừng ba mươi phút, em đến văn phòng đợi anh.”
Mộ Vi Lan nhớ đến tối qua khi cô đến khách sạn Peninsula tìm Giả Vân Sinh ký hợp đồng, sau đó cô ngồi xe của Phó Hàn Tranh về nhà, mà chiếc xe của cô vẫn nằm trong bãi đỗ xe của khách sạn Peninsula. Chắc là phí đỗ xe đã lên tới vài trăm, nếu cô còn không mau đến lấy xe về, cô sẽ không có tiền để trả phí đỗ xe đắt đỏ ấy nữa: “Xe của em vẫn đang ở bãi đỗ xe của khách sạn Peninsula, lát nữa tan làm em sẽ đến khách sạn Peninsula, lái xe đến rạp chiếu phim đợi anh. Khi nào anh họp xong và tới đó cũng vừa gần đến giờ chiếu phim.”
Sau khi tan làm, Mộ Vi Lan đến khách sạn Peninsula để lấy xe. Sau khi đến rạp chiếu phim, cô mua rất nhiều đồ ăn vặt để lót dạ, còn mua một hộp bỏng ngô và hai ly coca.
Nhưng mà, ngoài uống nước nóng và nước lọc ra, Phó Hàn Tranh dường như chỉ uống cà phê. Đồ uống có ga và bỏng ngô có vẻ như không hợp với anh.
Mộ Vi Lan tưởng tượng cảnh Phó Hàn Tranh mặc bộ đồ âu ngồi cạnh cô trong rạp chiếu phim, vừa ăn bỏng ngô và vừa xem phim. Khóe môi cô bất chợt cong lên.
Cô ngồi trên ghế salon ở lối vào của rạp chiếu phim, đợi khoảng hai mươi phút, cô liếc nhìn thời gian, đã sáu giờ mười rồi.
Không biết cuộc họp của anh đã kết thúc hay chưa. Cô muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng lại sợ làm phiền anh làm việc. Dù sao thì, người đàn ông có thân phận như Phó Hàn Tranh chịu dành chút thời gian quý giá của mình để hẹn hò với cô, làm những điều vô vị và trẻ con như thế này đã là rất nể mặt cô rồi. Nếu cô luôn giục anh, chẳng phải thể hiện cô quá trẻ con hay sao?
Nếu cô không thể hào phóng hơn, làm sao có thể so sánh được với những người phụ nữ xinh đẹp thông minh xung quanh anh?
Nghĩ đến đây, cô nằm bò lên bàn và tiếp tục chờ đợi.
Đến sáu giờ hai mươi, tiếng phát thanh ở rạp chiếu phim vang lên.
“Xin mời các quý khách có vé xem phim “hợp đồng nam nữ” lúc sáu giờ ba mươi đến cửa soát vé”
Còn mười phút nữa, bộ phim sẽ bắt đầu. Mộ Vi Lan không nhịn nổi, cô gửi tin nhắn cho Phó Hàn Tranh.
“Anh đến đâu rồi?”
Năm phút sau, phía bên kia vẫn không trả lời lại.
Mộ Vi Lan trực tiếp gọi điện thoại, nhưng điện thoại đổ chuông rất lâu cũng không có ai nghe máy.
Lẽ nào, anh ấy vẫn đang họp sao? “Vi Lan? Thật sự là cậu sao, Vi Lan!”
Diệp Quả ôm hộp bỏng ngô và gọi cô, rồi kéo theo Kỳ Ngạn Lễ đi về phía cô.
Chết tiệt, sao cô lại gặp Kỳ Ngạn Lễ và Diệp Quả ở rạp chiếu phim chứ.
Diệp Quả nhìn hai chiếc vé xem phim trên tay cô, giả vờ tức giận: “Được lắm Mộ Vi Lan, tối qua mình kêu cậu đi xem phim với mình, cậu không chịu. Nói mau, có phải cậu giấu mình đi hẹn hò với anh nào rồi không!”
Mộ Vi Lan vội vàng nói: “Không, là một bạn nữ cùng lớp.”
“Bạn nữ cùng lớp? Mình nhớ, ngoài mình ra, cậu hình như không liên lạc với bất kỳ bạn nữ nào khác nữa. Cậu cứ lừa mình đi, cậu còn mua hay ly coca, rồi bao nhiêu đồ ăn như thế này. Cậu đến đây là để hẹn hò thì có!”
“Thực sự không có, là một bạn nữ hồi cấp ba, cậu không quen.” Diệp Quả nhìn xung quanh và hỏi: “Thế cô ấy đâu?”
Mộ Vi Lan liếc nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hai năm phút rồi, chắc là Phó Hàn Tranh sẽ thất hẹn rồi. Cô trở nên chán nản và thất vọng: “Bị thất hẹn rồi, cậu ấy có việc không thể đến. Hai người xem đi, mình về trước đây.”
Kỳ Ngạn Lễ mỉm cười lịch sử và nói: “Cô đã mua vé rồi, vậy thì vào trong xem cùng tôi và Quả Quả đi.”
Diệp Quả khoác cánh tay cô: “Đúng thế, cậu còn mua nhiều đồ ăn như thế này, lẽ nào bỏ phí vậy sao?”
“Ây da, đi thôi, đi thôi!”
Tiếng phát thanh lại nhắc nhở mọi người vào trong rạp chiếu phim. Diệp Quả ôm đống đồ ăn và kéo Mộ Vi Lan đến cổng soát vé.
Sau phần mở màn của bộ phim, rất nhiều câu chuyện hài hước, nhưng Mộ Vi Lan hoàn toàn lơ đãng và không hề để tâm tới, cô không thể cười được một tiếng. Cứ cách năm phút, cô lại nhìn điện thoại.
Diệp Quả ngồi bên cạnh cô, ghé sát lại gần và thì thâm bên tai cô: “Có phải là cậu bị đàn ông thất hẹn không?”
Không có…cậu đừng đoán mò.”
“Cậu còn lừa mình ư, nếu là bạn nữ thất hẹn, cô có cân phải thất vọng thế không? Bộ phim hay như vậy, nhưng cậu cứ xem điện thoại, có phải là cậu đang đợi anh ấy liên lạc với cậu không?”
Mộ Vi Lan cũng lười che giấu nữa, cô cúi mặt xuống và nói: “Có thể, có thể anh ấy đang bận làm việc.”
“Đã hẹn cùng nhau đi xem phim còn bận việc? Người đàn ông này thật không đáng tin cậy, cho dù thất hẹn, ít nhất cũng nên gọi cho cậu một cuộc điện thoại chứ?”
Mặc dù Mộ Vi Lan và Phó Hàn Tranh ở bên nhau không lâu, nhưng mà Phó Hàn Tranh không phải là loại người hứa hẹn rồi sẽ vô cớ thất hẹn, biết đâu đã thực sự xảy ra chuyện gì rồi?
“Quả Quả, cậu nói xem, có khi nào anh ấy bị tai nạn trên đường tới đây không?”
Diệp Quả: “…”
Diệp Quả giơ tay cốc đầu cô: “Mộ Vi Lan, cậu ngốc đấy à! Anh ta rõ ràng là thất hẹn với cậu, còn xảy ra tai nạn gì chứ, cậu tưởng đây phim hay gì?”
Nhưng Phó Hàn Tranh không trả lời tin nhắn cũng không trả lời điện thoại.
Nếu anh ấy không sao, có khi nào là Tiểu Đường Đậu lại sốt cao rồi không?
Nghĩ đến đây, Mộ Vi Lan không thể tiếp tục ngồi xem phim được nữa, cô cầm túi và thì thâm với Diệp Quả: “Mình về trước đây, cậu ngồi xem tiếp đi.”
Diệp Quả nhìn Mộ Vi Lan rời đi, cô thấp giọng nói: “Này! Sao cậu lại trọng sắc khinh bạn thế vậy! Quay lại đi! Quay lại…..