Chương 94
Sau khi Phó Hàn Tranh đón tiểu Đường Đậu từ trường mẫu giáo về nhà, thì trong hòm thư nhận được một văn kiện giấu tên.
Bấm vào xem, bên trong là một đoạn video, mà nam chính và nữ chính trong video, anh vốn không xa lạ, chính là Giản Triết và Mộ Vi Lan.
Con mắt đen nháy sắc bén lạnh ùng của Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ toàn thân ướt sũng ở trong video, rồi chau mày lại.
Sau khi tan làm, Mộ Vi Lan đi gáp gáp như vậy, chính là vì đi tìm tên Giản Triết này sao?
Còn không màng đến nguy hiểm, nhảy vào trong hồ, đi cứu người đàn ông đã từng ruồng bỏ cô?
Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Hàn Tranh vô cớ nổi cơn thịnh nộ.
Sau khi tiểu Đường Đậu đặt cặp sách xuống,liền chạy đến bên cạnh Phó Hàn Tranh hỏi: “Bố ơi, Mộ Mộ bao giờ về thế?”
Phó Hàn Tranh bảo người giupws việc đưa tiểu Đường Đậu đi lên tầng chơi, tiểu Đường Đậu vừa lên trên, Mộ Vi Lan liền trở về.
Cô toàn thân ướt sũng, mái tóc dài ướt nhẹp dính vào khuôn mặt, trông có vẻ vô cùng thê thảm.
Cô vừa bước vào nhà, liền nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang vắt chân ngồi trên sofa, sắc mặt nghiêm nghị mà lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía cô còn đem thêm nhiều vẻ lạnh lẽo hơn.
“Cô đi đâu làm gì thế?”
“Tôi… tôi không cẩn thận nên bị ngã xuống hồ.”
Sớm biết, cô nên thay bộ quần áo khác trước khi quay lại biệt thự nhfa họ Mộ, nhưng thay bộ quần áo khác rồi mới quay lại không phải càng thêm kì lạ sao?
Nhưng bây giờ, ánh mắt tỉ mỉ quan sát cô của Phó Hàn Tranh vô cùng sắc sảo, khiến cho cô không thể lánh thân, cô úp úp mở mở nói: “Cái đó, người tôi có chút khó chịu, tôi đi tắm rửa trước đã.”
Nói xong, Mộ Vi Lan định phi lên tầng để đi tắm, nhưng Phó Hàn Tranh ở đằng sau lại lạnh lùng lên tiếng, “Đứng lại.”
Cột sống của Mộ Vi Lan cứng đơ lại, đứng yên ở đó, cho đến lúc Phó Hàn Tranh sải đôi chân dài bước đến.
“Cô không có lời nào muốn giải thích với tôi sao?”
“Không, không có.”
Anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy làm gì, lẽ nào anh biết cái gì rồi sao? Vốn dĩ tưởng rằng Phó Hàn Tranh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, ai ngờ người đàn ông lại không nói gì nữa, chỉ nặng trĩu mặt, tự mình đi vào trong phòng sách.
Mộ Vi Lan đứng thẫn thờ ở đó, lẽ nào, cô lại chọc tức đến anh rồi sao?
Mộ Vi Lan tắm rửa xong vừa từ phòng tắm bước ra, cả người vừa lắc lư, thì bị một lực mạnh mẽ giữ chặt lại.
Trong lòng cô bỗng run rẩy, giơ mắt lên nhìn, thì nhìn thấy đôi mắt đen nháy đang bùng chảy của Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt nhỏ bé của cô nóng lên, không biết là vì nước tắm ban nãy quá nóng, hay là vì ánh mắt của anh quá nồng nhiệt, hơi nóng ở trên mặt, cứ lan ra mọi ngóc ngách trên người.
“Anh, anh làm gì thế?”
Đối với ánh mắt sâu lắng chuyên tâm này của anh, Mộ Vi Lan không có một chút lực chống đỡ nào, kể cả mỗi lần không ngừng nhắc nhở bản thân tuyệt đối đừng để hình tượng của anh làm cho mê hoặc, nhưng lại vẫn là hết lần này đến lần khác bị anh làm cho say mê không lối thoát.
Chính là vào giây phút hứng thú lên đến đỉnh, Phó Hàn Tranh đè cô xuống giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ bé đang đỏ ửng của cô, “Cô đã từng làm với Giản Triết mấy lần rồi?”
“Tôi không có..”
Vừa dứt lời, Phó Hàn Tranh liền dũng mãnh đưa cô vào trong thế giới cơ quan cảm giác có trình độ cao nhất.
Trước mắt loé lên cô số những ánh sáng trắng, giống như là những ánh nắng ban mai, cô giống như hư thoát, vùi đầu vào trong lồng ngực của Phó Hàn Tranh nửa tỉnh nửa mê.
Không biết đã ngủ bao nhiêu lâu, nhiệt độ của toàn thân mất đi, cô nhắm mắt sờ vào cạnh giường theo phản xạ, nhưng trống rỗng.
Đôi mắt mơ hồ của cô, chỉ nhìn thấy Phó Hàn Tranh đứng ở cạnh giường quay lưng vào cô, đang xỏ thắt lưng của bộ vets.
Mộ Vi Lan mờ mờ ảo ảo, nhìn lên trần nhà, mới nhận thức được mình lại bị Phó Hàn Tranh cho ngủ.
Nhưng cô lại không phải loại người lo xa nghĩ rộng, càng lười nghĩ đến những tâm sự phiền phức, thậm chí là chuyện này với Phó Hàn Tranh, cô đã từng nghĩ, dù gì thì cũng ngủ một lần là ngủ, ngủ hai lần là ngủ, ba bốn lần đều là ngủ, ai chịu thiệt còn chưa biết nữa, chỉ cần xong chuyện làm tốt biện pháp, đến lúc đó ăn nhịp với nhau, làm sạc quả thận, thì quan hệ này cũng gọn gàng sạch sẽ.
Sau khi Phó Hàn Tranh mặc xong quần áo, lấy lại dáng vẻ mũ áo gọn gàng, không giống với bộ dạng mặt người dạ thú khi biểu hiện ở trên giường ban nãy một chút nào.
Nhìn thì thấy anh chắc đã tắm rửa rồi, lại thay bộ quần áo vest, giờ này, anh vẫn còn phải ra ngoài sao?
Mộ Vi Lan theo phản xạ mở miệng hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Người đàn ông vẫn quay lưng về phía cô, không quay lại nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi đi đầu hình như không có nghĩa vụ phải báo cáo với cô.”
Mộ Vi Lan co miệng lại, vừa được ngủ xong, người đàn ông này liền không nhận người rồi sao?
Nỗi ấm ức nghẹn lại trong cổ họng, không lên được, cũng không xuống được, khiến cô vô cùng tức giận, vô cùng xấu hổ.
Phó Hàn Tranh không hề quay mặt lại nhìn cô, giơ đôi chân dài bước ra khỏi phòng ngủ, không thèm quay đầu lại.
Buổi tối khi thím Lan gọi cô ăn cơm, Mộ Vi Lan không có tâm trạng để xuống tâng, cứ ôm lấy cái gối bực bội cả một buổi tối.
Trong lòng cứ trách mắng đi trách mắng lại Phó Hàn Tranh, vẫn không hề thoải mái, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, đây là lần cuối cùng để Phó Hàn Tranh ngủ cùng mình!
Có lẽ sau khi Phó Hàn Tranh ngủ với cô xong, thái độ quá là lạnh nhạt, khiến cho Mộ Vi Lan cảm thấy bản thân có chút không được tôn trọng, rõ ràng biết rằng anh chẳng có ý gì với cô, chỉ là lên giường cùng, cô vẫn cam tâm tình nguyện hùa theo ngủ cùng anh!
Càng nghĩ càng ấm ức, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
Phó Hàn Tranh đáng chết!
Cả một đêm, Phó Hàn Tranh đều không quay lại.
Mộ Vi Lan cả một tối không thể ngủ ngon, ngày hôm sau liền đem theo đôi mắt sưng phù đỏ ửng đến công ty.
Vừa bước vào văn phòng, thì nhìn thấy có mấy người đồng nghiệo nữ đang vây lại bàn tán cái gì đó.
Đầu tiên Mộ Vi Lan cũng không để ý, đến lúc ngồi vào chỗ của mình, trong điện thoại liên nhảy ra một thông báo.
“Tổng giám đóc Phó thị Phó Hàn Tranh nửa đêm đến quán bar hẹn hò với ngôi sao nổi tiếng Ngôn Hoan, hai người cử chỉ thân mật, nghi ngờ chuyện tốt đang cập kê…
Một bức ảnh mờ, ánh sáng tăm tối, nhưng đầu của người đàn ông và người phụ nữ đó đang dựa vào nhau, đang thì thâm cái gì đó, động tác vô cùng thân mật, làm kích thích đến hai mắt của Mộ Vi Lan.
Trong đầu, nổ ầm một tiếng, bùng nổ một trận địa chấn.
Vì thế tối hôm qua Phó Hàn Tranh cả đêm không vê, là vì hẹn hò với ngôi sao nổi tiếng đó sao?
Hơn nữa còn vào lúc sau khi ngủ cùng cô…
Một cảm giác ghê tởm, từ dạ dày truyền đến cổ họng, cô nôn oe hai tiếng, vội vàng lấy giấy bịt miệng của mình lại.
Ở lồng ngực, giống như các loại gia vị trộn lẫn vào với nhau, không tả được là mùi vị gì.
Mới sáng sớm, Mộ Vĩ Lan hoàn toàn không có tâm tư để làm việc, bản phác thảo vẽ nguệch ngoạc vài nét, vẫn là đặt bút xuống.
Cô cúi đầu nhìn vào chiếc nhẫn cưới vô danh trên ngón tay, cắn chặt môi, giống như trút cơn giận, cô tháo chiếc nhẫn đó ra, rồi vứt lên trên bàn.