Chương 1055:
Phó Mặc Tranh, đừng trách tôi, ai bảo cô kiêu ngạo như vậy.
Sau khi Phó Mặc Tranh đổ đầy một ấm nước sôi, cô mang ấm nước, đi vào ký túc xá.
Sắp đến gần cửa ký túc xá, chiếc ấm bất ngờ phát nổ kèm theo tiếng “âm”!
“A!” Nước nóng tạt vào bắp chân và bàn chân đi dép lê của cô, tức thì nóng như thể mấy lớp da bị bỏng!
Đau, đau quát Khi nghe thấy tiếng la hét thảm thiết, nhìn thấy có người bị bỏng do ấm bị nổ, vết bỏng còn rất nghiêm trọng, lập tức gọi xe cấp cứu.
Khi Chu Tiểu Ninh nghe thấy tiếng xe cấp cứu trong ký túc xá, cô ta ra khỏi phòng, đứng trên ban công nhìn xuống lầu, Phó Mặc Tranh đã được đưa vào xe cứu thương.
Cô ta vui sướng vì đã trả được thù, nhưng sợ sau khi mọi chuyện công bố, mình sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Nhưng khi nghĩ đến hai chân thẳng tắp trắng nõn của Phó Mặc Tranh, sau khi bị bỏng sẽ không còn khả năng mặc váy ngắn đi quyến rũ ai nữa, khóe môi lại gợi lên nụ cười tự mãn.
Ngay khi nhận được cuộc gọi, Lâm Bạc Thâm vội vàng đến bệnh viện.
Bắp chân phải và bàn chân phải bị bỏng của Phó Mặc Tranh đã được điều trị và băng bó. Cô đang nằm trên giường bệnh truyên nước.
Lâm Bạc Thâm sải bước nhanh chóng tới, trong giọng nói có chút lo lắng: “Sao rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?”
Đôi mắt Phó Mặc Tranh đau đớn, ẩm ướt muốn khóc: “Đau quá”
Lâm Bạc Thâm ngồi ở mép giường nhìn, ôm cô vào lòng, dùng đôi bàn tay vuốt ve lưng cô, nhẹ giọng hỏi: “Đang yên lành sao lại bị bỏng?”
“Em đi mở nước, ai biết cái ấm đột nhiên phát nổ”
“Làm sao vậy, đang yên đang Lâm Bạc Thâm nhìn cô đỏ hoe hai mắt, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, cúi đầu hôn lên trán và sống mũi của cô, nhỏ giọng nói: “Sao lại vô tình như vậy”
“Chân của em cảm giác như chiên trong chảo ấy”
Anh thở dài thườn thượt, đau lòng cau mày.
Một y tá bước vào nói: “Phó Mặc Tranh giường 3, người nhà của cô có ở đây không?”
Lâm Bạc Thâm đứng dậy: “Có chuyện gì vậy?”
“À, Phó Mặc Tranh chưa thanh toán viện phí, vui lòng đến thanh toán bổ sung”
Lâm Bạc Thâm gật đầu: “Được”
Sau khi y tá rời đi, Lâm Bạc Thâm đưa tay sờ đầu cô gái nhỏ trên giường bệnh, nói: “Em đợi anh một lát. Anh sẽ thanh toán tiền viện phí.
Em nhớ để ý dịch truyền, nó hết thì nhớ gọi y tá”
“Vâng”
Sau khi thanh toán các hóa đơn y tế, Lâm Bạc Thâm quay trở lại phòng bệnh.
Thấy trên tay anh cầm phiếu thanh toán, Phó Mặc Tranh cúi người hỏi: “Bao nhiêu tiền, em trả lại cho anh”
Khuôn mặt của Lâm Bạc Thâm ngay lập tức trầm xuống: Nói nhăng cuội.”
Nhưng tiền của anh không gió tự thổi đến, nó là anh dùng sự chăm chỉ, trí tuệ và thời gian của mình đổi lấy. Hơn nữa anh mới mua căn nhà băng tiền tiết kiệm của mình, hẳn giờ anh đã cạn kiệt tiền mặt.
“Bố em cho em rất nhiều tiền tiêu vặt, dù sao em cũng không thể sử dụng hết..”
Cô chưa kịp nói hết lời, Lâm Bạc Thâm đã cau mày lạnh lùng nói: “Em là bạn gái của anh. Em tiêu tiền của anh là đúng lý hợp tình, huống chỉ em bị thương phải nằm viện”
“Em chỉ sợ anh vừa mua nhà không đủ tiềt Cô gái nhỏ nhìn anh rơm rớm nước mắt, miệng phồng lên.
Cô nhìn anh như vậy, Lâm Bạc Thâm lập tức hết giận, giọng điệu dịu lại, sờ lên cái đầu nhỏ của cô, nói: “Đừng tiếc tiền anh. Nếu hết tiền, anh có thể kiếm thêm”
Phó Mặc Tranh ôm eo anh, áp vào ngực anh. Nhìn bắp chân phải và bàn chân phải phồng lên của cô được quấn trong băng gạc màu trắng, cô có chút lo lắng: “Bạc Thâm, chân của em sẽ bị biến dạng sao?”