Chương 1325:
Lâm Bạc Thâm, Phó Mặc Tranh và Triệu Hà An, ba người chơi cờ tỷ phú.
Triệu Hà An thua hết lần này đến lần khác, mặt bị dán rất nhiều tờ giấy trắng.
Triệu Hà An không chịu khuất phục nữa: “Ức hiếp tớ không biết chơi trò này đúng không, chơi thêm ván nữa, tớ phải khiến cho hai cậu dán giấy đầy mặt luôn”
Lâm Bạc Thâm nhẹ nhàng bôi nhọ: “Thôi đi, ngay cả tớ mà cậu cũng không thắng nổi, còn muốn thắng Mặc Mặc, Mặc Mặc rất giỏi chơi trò này đấy”
Triệu Hà An không vui nói: “Vốn dĩ Tranh Tranh biết chơi trò này, cậu còn nhường cô, Lâm Bạc Thâm, tôi nói vợ chồng hai người các cậu không cần ăn hiếp người như vậy chứ!”
Qua một lúc sau, Thịnh Hoài Nam và Diệp Duy trở về, xách cả đống đồ.
“Mau đến giúp chúng tôi chuyển đồ ở phía sau cốp xe đi, mua rất nhiều đồ ăn này”
Triệu Hà An giật mấy tờ giấy trên mặt mình xuống, từ trên ghế sofa nhảy qua, chạy ra sân bày đồ.
Không lâu sau, trong sân biệt thự dựng lên giá nướng đồ ăn và nhóm lửa than lên.
Thịnh Hoài Nam từ nhỏ đã sống trong Đế Đô, người trong Đế Đô hầu như mỗi ngày đều nướng đồ ăn, nên rất am hiểu cách xiên và ăn xiên nướng, là một người rất sành ăn.
Thịnh Hoài Nam dạy Triệu Hà An cách xiên thịt, Triệu Hà An vụng về, xiên que đâm vào tay mấy lần.
Thịnh Hoài Nam cười và mắng anh ta là đồ ngu ngốc.
Diệp Duy đang nhào bột dùng để gói sủi cảo.
Lâm Bạc Thâm đang làm nhân rau tề thái thịt nạc cho sủi cảo.
Phó Mặc Tranh không có việc gì làm, Lâm Bạc Thâm nhìn bột Diệp Duy nhào và dặn Phó Mặc Tranh: “Bột của Diệp Duy hơi khô rồi, thêm chút nước cho cô ấy Phó Mặc Tranh lấy một chén nước nhỏ từ vòi nước trong sân, đổ vào thau bột của Diệp Duy.
Không bao lâu sau, nhân của sủi cảo làm xong rồi, bột cũng nhào.
xong rồi.
Lâm Bạc Thâm và Diệp Duy đều biết gói sủi cảo.
Lâm Bạc Thâm cán vỏ còn Diệp Duy gói.
Lâm Bạc Thâm cắt vài cục bột nhỏ cho Phó Mặc Tranh nặn hình người.
Hình người nhỏ mà Phó Mặc Tranh nặn dễ thương đáng yêu.
cách nuông chiều, lại cắt thêm cục bột lớn lặn thêm căn phòng nữa”
Lâm Bạc Thâm cười hơn cho cô, hất cằm nói: Chẳng bao lâu sau Phó Mặc Tranh nặn xong một căn phòng từ bột mì, nặn cũng ra hình ra dáng, còn dùng sợi cà rốt trang trí.
Lâm Bạc Thâm đem hình người và căn phòng nho nhỏ nặn từ bột mì ra phơi ở ban công ngoài trời.
Phơi khô xong luôn để trong tủ kính xem như bức tượng điêu khắc bằng đất sét.
Phó Mặc Tranh nhìn ngón tay thon dài của Lâm Bạc Thâm đang thuần thục gói sủi cảo, từng viên sủi cảo xinh đẹp và đầy ắp nhân rất nhanh được gói xong.
Phó Mặc Tranh hướng mắt nhìn qua: “Em cũng muốn gói sủi cảo “
Lâm Bạc Thâm lấy một miếng vỏ cho cô và múc một muỗng nhân để vào giữa vỏ bánh trên tay cô.
Phó Mặc Tranh cũng học theo anh.
Viên sủi cảo thứ nhất gói không tồi, hình dáng không tính là xấu.
Ánh mắt Diệp Duy đầy mập mờ mà nhìn hai người họ, trêu chọc nói: “Viên sủi cảo đầu tiên Tranh Tranh gói, cho bản thân mình ăn hay là cho Lâm đại thần ăn đây?”
Phó Mặc Tranh cười toe toét như một đứa trẻ, không ngẩng đầu lên mà ni ho Bạc Thâm ăn”
Tim của Lâm Bạc Thâm lập tức mềm nhũn, nhìn cái đầu nhỏ nhắn của cô, nụ cười dường như cũng ôn hòa hơn.
Khuôn mặt Diệp Duy nhăn nhúm, ngả lên vai Thịnh Hoài Nam: “Toàn mùi chua lè của tình yêu, em sắp chịu không nổi nữa rồi!”