Chương 434
Khi Mộ Vi Lan bị tiểu Đường Đậu kéo ra vườn, ngay lập tức kinh ngạc há hốc miệng.
Trong vườn đúng thật là có máy bay trực thăng dang do.
Bên trong là từng thùng từng thùng cherry, quả rất to, màu sắc rất bắt mắt, hơn nữa cũng rất tươi mới, giống như được hải từ trong vườn xuống vậy.
Có công nhân đang dỡ hàng, đưa từng thùng cherry này vào trong nhà.
Tiểu Đường Đậu ăn toe toét miệng, cười nheo mắt lại, “Mộ Mộ, con đã ăn cả bát cherry rồi! Mẹ muốn ăn không?”
Tiểu Đường Đậu và anh trai cùng ăn cherry, hai đứa bé trời chò phun máu, nên cherry tiêu hao rất nhanh.
Mộ Vì Lan nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Phó Hàn Tranh đầu, hôm nay là cuối tuần mà người đi đâu rồi chức “Bố con đâu?”
“Bố hình như ra ngoài rồi, nói phải đi mua ít đối Mô Vị Lan không biết Phó Hàn Tranh ra ngoài mua đó gì nữa.
Dì Lan rửa một đĩa cherry đem tới, cười nói: “Ba trẻ, cô mau thử đi, nghe nói là Cherry từ Chile vận chuyển máy bay đến đó. “Chile? Xa vậy sao?”
“Phải đó, nghe ông trẻ nói, buổi tối hôm qua, sau khi bà trẻ ngủ, cứ luôn miệng kêu cherry, ông trẻ liền cho người đi Chile cả đêm để vận chuyển một máy bay cherry tới đây, bà trẻ, ông trẻ thực sự rất thương cô đấy.”
Mộ Vi Lan đang ăn cherry suýt thì bị sặc, liền họ mấy cái. “Bà trẻ, cherry không ngon sao?” Dì Lan vỗ nhẹ vào lưng của cô, giúp cô hết sặc. “Không, không phải, cherry ngọt lắm.”
Và lại, nước ép cherry cũng rất ngon, uống vào ngọt cả ruột gan, mùi vị rất đặc biệt, ngon hơn nhiều so với cherry mua ở chợ.
Đầu sao, cherry vừa vận chuyển hàng không đến, chắc chắn vừa rời khỏi cây chưa lâu, nên vô cùng tươi moi. “Dì Lạc, nhiều cherry như vậy, mọi người đều ăn rói à?”
Dì Lan cười, “Đều ăn rồi, tiểu Đường Đậu và tiểu Hàm mới sáng ra đã ăn không ít rồi.”
Mộ Vị Lan thấy tiểu Đường Đậu và tiểu Hàm đang chơi “trò chơi phun máu”, “Hai đứa làm gì phải đang ăn chứ, hai đưa đó là đang lấy cherryu làm trò chơi đẩy Đang nói giữa chừng, thì chiếc xe Spyker màu đen lái vào trong vườ.
Phó Hàn Tranh về rồi.
Anh xách theo mấy cái túi nilon màu trắng nhìn tương đối rẻ tiền, sài đội chân dài bước tới.
Mộ Vì Lan nhìn thấy bên trong hình như là bữa sáng, liền chạy lại, cong mắt hỏi: “Anh đi mua đồ gì ngon cho em thế g Phó Hàn Tranh giơ mấy cái túi nilon ra trước mặt cô, “Đêm hôm cứ kêu cherry, đến buổi sáng lại kêu bánh rán, bà Phó, em cũng thật là biết giày vò người khác đấy”
Mã Vị Lan mặt đỏ lên.
Có thực sự đến cả nói mở cũng là thèm ăn sao? Sao cô lại không nhớ gì vậy chứ.
Di Lan ở một bên nhìn hai vợ chồng thân mật, tâm trạng vui vẻ nói, “Bà trẻ, phụ nữ khi mang thai, lúc nào cũng thèm ăn, ông trẻ cũng không chế cô thích án, thì có cử ăn thoải mái đi.”
Sao lại nói cô giống như đang nói một cái máy ăn vậy chứ.
Mộ Vị Lan ăn bữa sáng của Phó Hàn Tranh mua, trong lòng ngọt ngào giống như được rắc một lớp mật ong dày đặc, ngọt đến mức như sắp lên men.
Xung quanh đây, đều là khu biệt thự, không có quán nào bán bánh rán cả.
Anh còn mua cả đậu phụ cho cô, thật là biết rõ khẩu vị của cô mà. “Anh đi đâu mua thế?”
Phó Hàn Tranh ngồi bên cạnh, vừa xem điện thoại, vừa hời hợt trả lời cô: “Buổi sáng lái xe đi ra ngoài dạo một chút thì tìm thấy “Mấy giờ anh ngủ dậy ?”
“6 rudi.”
“” Sớm như vậy sao? Bình thường anh làm việc cũng rất mệt, hôm nay cuối tuần, vậy mà anh lại bỏ dậy từ 6 rưới sáng để đi mua đồ ăn sáng cho cô, Mô Vi Lan cảm thấy vô cùng có lỗi.
Mộ Vì Lan cúi đầu ăn bánh rán, bất giác, khoé mắt liền nóng lên.
Phó Hàn Tranh xem điện thoại một lúc, người bên cạnh không có động tĩnh gì, anh rủ mắt xuống nhìn cô, thì thấy cô đang khóc.
Phó Hàn Tranh: … “Sao thế? Sao đột nhiên lại khóc vậy?”
Lẽ nào là triệu chứng của phụ nữ mang thai sao?
Nghĩ đến đây, Phó Hàn Tranh hơi hơi chau mày. “Em muốn ăn cherry, không phải nửa đêm anh đã cho người đến Chile vận chuyển về rồi sao? Em muốn ăn bánh rán, sáng sớm anh đã dậy đề đi tìm quầy bán bánh rán cho em, sao thể, em còn muốn ăn gì nữa à? Em cứ nói với anh, muốn ăn mặt trăng trên trời, anh cũng sẽ hái cho em. Đừng khóc nữa, khóc cái gì chứ Ngữ khí của anh rất nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn cô cũng rất dịu dàng, nước mắt của Mộ Vi Lan cũng chảy ra nhanh hơn.
Phó Hàn Tranh giờ tay, lấy ngón tay lau đi nước mát cho cô.
Nước mắt của Mộ Vì Lan cứ rơi, rồi bật cười giống như một con mèo, “Mặt trăng trên trời lại không ăn được, và lại, anh hái như thế nào? Còn nữa, em cũng không hề bụng đói vợ quảng, đến cả mặt trăng cũng ăn như thế.
Thấy cô cười, Phó Hàn Tranh thở phào, “Nếu như đêm nào đó em cứ kêu mặt trăng, anh có thể có cách gì chứ, còn không phải nghĩ cách đi hải sao.”
Chỉ một câu nói điểm đạm như vậy, ánh mắt nhìn anh của Mộ Vi Lan, ẩm ướt hơn mà cũng tràn đầy vẻ yêu thương hơn. “Em chỉ là cảm động đến phát khóc mà thôi. “Đừng khóc nữa, em còn khóc, thì bữa sáng sẽ nguội mất.
Mộ Vị Lan ồm ồm “ừm” một tiếng, rồi ăn sạch bữa sáng của Phó Hàn Tranh mua.
Tiểu Đường Đậu ngửi thấy mùi thơm, chạy lại, bàn tay nhỏ víu vào bàn, đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào cái bát và những cái núi nilon trống không kia, chớp chớp đôi mắt, có chút ấm ức: “Mộ Mộ, mẹ ăn hết rồi sao? Sao mẹ không gọi Đường Đậu ăn cùng chứ?”
“Con cũng muốn ăn ap “… Um! Ngày mai có thể bảo bố cũng mua cho Đường Đậu một suất không? Đường Đậu cũng muốn ăn đậu phụ.
Phó Hàn Tranh thẳng thắn nói: “Trẻ con không được ăn đậu phụ, sẽ không cao lên được đâu.
Tiểu Đường Đậu vẻ mặt tủi thân: “Bố ơi, bố có phải bố ruột của con không?”
Phó Hàn Tranh từ trong đĩa cầm lên một quả cherry, đưa đến bên miệng của tiểu Đường Đậu, “Ăn hoa quả đi.
Tiểu Đường Đậu ngâm nga một tiếng, khoanh hai tay, làm nũng nói: “Con muốn ăn đậu phụ Con gái tranh sủng với vợ, vậy mà Phó Hàn Tranh lại hưởng thụ một cách cực kỳ ngoài ý muốn.
Phó Hàn Tranh bể tiểu Đường Đậu đăng sắp khóc ngồi lên trên đủi, vỗ về nói: “Được, ngày mai bố mua tiếp “Bố đúng là bố ruột của Đường Đậu rồi!”
Đứa bé chẹp một tiếng, rồi thơm mạnh một cái lên trên má của Phó Hàn Tranh.
Dạo này, không những là Mộ Vị Lan béo lên, mà đến cả Phó Hàn Tranh và tiểu Đường Đậu cũng không thoát khỏi cái ngoài ý muốn.
Mộ Vị Lan một mình ăn, đương nhiên là đầy cảm giác tội ác, cách tốt nhất, chính là kéo cả Phó Hàn Tranh và tiểu Đường Đậu cùng ăn.
Một mình tăng cân, là có tội, mọi người cùng tăng cân, là hạnh phúc.
Tiểu Đường Đậu sẽ ăn cùng Mộ Vi Lan, Phó Hàn Tranh đương nhiên sẽ không, nhưng mỗi lần Mộ Vi Lan ăn đến một nửa, thi sẽ đẩy đến trước mặt Phó Hàn Tranh, hoàn toàn coi Phó Hàn Tranh là cái thùng rác.
Phó Hàn Tranh vốn không thuộc kiểu người dễ béo, cân nặng hằng năm của anh cũng không thay đổi, nhưng thời gian này, ăn cùng với bà bầu, cũng thực sự đã tăng lên vài cân.
Thế là, mỗi buổi sáng, Mộ Vi Lan vẫn đang ngủ trên giường, tiểu Đường Đậu đã than khóc. “Bố ơi, con không muốn đi chạy bộ đâu! Bố tự đi “Trẻ con phải rèn luyện sức khoẻ! “Bố ơi con không đi đâu! Bố ơi con không béo di!” mà!”
Tiểu Đường Đậu năm lười ra đất không chịu đi, Phó Hàn Tranh trực tiếp bế đứa bé đi xuống tăng. Hai bố con thường xuyên chạy bộ vào buổi sáng, tiểu Đường Đậu ngày nào ở trên bàn ăn sáng cũng sẽ hỏi một câu giống nhau. “Bố ơi, ngày mai con có thể không đi chạy bộ nữa không? Con cảm giác con đã gầy đi rồi.”
Phó Hàn Tranh thường sẽ dứt khoát trả lời. “Chạy bộ cần phải kiên trì Vì vậy, cuối cùng người béo lên, cũng chỉ có một mình Mộ Vi Lan mà thôi, Phó Hàn Tranh và tiểu Đường Đậu không những không béo, mà còn tạo thành thói quen rèn luyện sức khoẻ nữa.
Mộ Vi Lan: cầu mong một người béo cùng mình quả thực là không dễ