Chương 265
Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm vào anh, khóc không thành tiếng. “Cái gì mà đã lâu không gặp, nếu không phải Hỉ Bảo nói cho em biết anh ở đâu, thì có phải anh định không gặp em cả đời này không?”
Phó Hàn Tranh điềm đạm cười, anh nói: “Khi anh vừa mới nằm ở đây, quả thực đã từng nghĩ, muốn li hôn với em, rồi đuổi em đi, tốt nhất là cả đời này đừng gặp lại anh nữa, người như anh, không thích hợp để được giao phó đến cuối đời.”
“Nói linh tinh. Cô nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt rơi lã chã.
Anh chọc ghẹo nói: “Bởi vì ngay lập tức, anh có thể sẽ biến thành một người khác, trở thành người xa lạ với em, làm cho em sợ hãi, còn làm tổn thương em nữa. Anh như vậy, quả thực không nên kết hôn với em, anh xin lỗi, là anh suy nghĩ không chu đáo.
Mộ Vi Lan giơ tay ôm chặt lấy cổ của anh, khóc lóc nói: “Không được xin lỗi… không được li hôn với em! Phó Hàn Tranh anh đã kết hôn với em rồi! Không thể rút lui được nữa! Em không chấp nhận!”
“Tiểu Lan…
Mộ Vi Lan kiếng hai chân lên, hai tay ôm lấy mặt của Phó Hàn Tranh, rồi hôn lên trên đôi môi của anh.
Vị mặn nước mắt của cô, được anh nấm được, vô cùng ray rứt. “Phó Hàn Tranh, em cảnh cáo anh… không được li hôn với em! Nếu không thì nếu không thì
Phó Hàn Tranh ôm vào eo của cô, trán chạm nhẹ vào trán của cô, khàn giọng cố ý hỏi: “Nếu không thì sao?”
Mộ Vi Lan không nói ra được lời tuyệt tình nào, nước mắt cứ rơi lã chã, “Nếu không thì… em sẽ khiến cho anh cả đời này không nhìn thấy em.”
Cô không biết uy hiếp người khác. Phó Hàn Tranh lẩm bẩm, sâu lắng cười nhẹ một tiếng.
Mộ Vi Lan đỏ hoe đôi mắt, chăm chú nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Cô đang khóc, vậy mà anh lại dám cười! Không buồn cười một chút nào! “Anh đang cười, có mấy ngày không gặp, mà Mộ Vi Lan nhát gan này đột nhiên lại biết uy hiếp người khác rồi.”
Mộ Vi Lan siết chặt nắm đấm đập vào lồng ngực của anh, “Cái gì mà mấy ngày! Ba mươi bảy ngày! Vỏn vẹn ba mươi bảy ngày! Phó Hàn Tranh… ba mươi bảy ngày này… rất cuộc anh đã đi đâu thế! Anh có biết… em nhớ anh lắm không…
Cô áp sát vào trong lòng anh, khóc suồng sã.
Bàn tay to của Phó Hàn Tranh, cứng đơ trong không trung, rất lâu, cuối cùng đặt vào sau đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. “Anh xin lỗi, anh không phải cố ý đâu.
Đến cả bản thân Phó Hàn Tranh cũng cảm thấy bây giờ mình quá là bất lực, anh sống ba mươi hai năm nay, số lần nói “xin lỗi”, dường như là tổng hợp lại hơn ba mươi năm của anh.
Mộ Vi Lan vùi đầu vào trong lòng anh, buồn rầu nói: “Không được nói xin lỗi… em muốn anh phải ở bên em mãi mãi.”
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh thẫm lại, “Nhưng nếu như Phó Hiệu lại xuất hiện nữa thì sao?”
“Em sẽ cùng anh đối mặt, em sẽ cùng anh chữa trị, rồi một ngày nào đó, anh sẽ khỏi được thôi.”
Trái tim của Phó Hàn Tranh, trượt qua một dòng nước ấm mãnh liệt, cúi đầu, rồi hôn người phụ nữ bé nhỏ trong lòng. “Tiểu Lan, cảm ơn em, vì đã chấp nhận anh như này.”
“Nhưng mà cũng chỉ là bị bệnh thôi, có gì đáng sợ chứ, cuộc đời này, ai mà không bị một chút bệnh tâm lí chứ, thần kinh xảy ra chút vấn đề, thì có gì lạ lẫm đâu…”
Mộ Vi Lan ôm chặt lấy eo của anh, mím môi nói: “Hàn Tranh, không được đẩy em ra, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt, trước kia, đều là anh đuổi theo em, từ bây giờ trở đi, hãy để em bảo vệ anh, được không?”
Phó Hàn Tranh nhắm mắt, thở ra một hơi dài, “Được.”
Mộ Vi Lan ngồi cạnh giường, cầm lấy bàn tay to của Phó Hàn Tranh, rồi đưa gần phần bụng bằng phẳng của cô. “Con có ngoan không?”
Phó Hàn Tranh áp sát tại vào phần bụng của cô, Mộ Vi Lan không nhịn được cười, nói: “Con vẫn chưa thành hình nữa mà, nên không có thai đạp đâu.”
Người đàn ông chìa tay ôm vào phần eo của cô, đã nhỏ hơn rất nhiều.
Trước đây, Mộ Vi Lan tuy rằng gầy, nhưng phần eo vẫn là có chút thịt, mà bây giờ, lại không sờ thấy một tí thịt nào nữa rồi.
Thời gian này, một mình cô chống đỡ chắc chắn rất cực khổ.
Mộ Vi Lan lại không cho là như vậy, nhìn anh nói, “Chỉ cần anh không sao, thì cái gì cũng là xứng đáng. Ngoài em rất nhớ anh ra, tiểu Đường Đậu cũng cực kì nhớ anh, Hàn Tranh, tối nay chúng ta về nhà họ Phó thăm tiểu Đường Đậu nhé được không?”
“Được, bố vẫn chưa biết bệnh tình của anh, đã đến lúc nói với ông ấy rồi.”
Mộ Vi Lan khoé mắt cay cay, “Bao nhiêu năm nay, anh đều một mình chịu đựng sao? Tại sao không nói cho người khác biết, để người khác gánh vác một phần cho anh?”
“Nói với bọn họ, để bọn họ cũng lo lắng cho anh sao? Anh cả đi rồi, bố cũng già rồi, mọi trách nhiệm của nhà họ Phó đều đặt trên vai anh, bệnh của anh chính là một bí mật, nếu như truyền ra ngoài, thì sẽ có vô số người nhìn anh bằng cặp mắt khinh thường. “Hàn Tranh… anh sau này, có em rồi. Cô sẽ giúp anh gánh vác buồn vui của
Bác sĩ Giang từng nói, sự xuất hiện của anh. nhiều loại nhân cách, không đoen giản là vì đã phải chịu kích thích và vết thương to lớn, còn có cả áp lực của bản thân người bị bệnh gây ra, loại nhân cách này phân biệt trở ngại đông người, thường cô độc, lầm lì trong lòng, buồn vui tự mình gánh vác, nên mới dẫn đến rối loạn hệ thống thần kinh, trong tiềm thức, khi bộ não bắt đầu cơ chế phòng ngự, thì sẽ phân liệt ra đặc trưng nhân cách cần thiết, để giúp bản thân trải qua quãng thời gian khó khăn nhất.
Ví dụ sự xuất hiện của Phó Hiệu, là bởi vì sự tự trách ở sâu trong lòng của Phó Hàn Tranh, anh muốn bù đắp áy náy đối với Kiều Tang, vì thế đã tạo ra một Phó Hiệu, biết công kích bản thân anh, thậm chí muốn anh mãi mãi chìm vào giấc ngủ.
Giang Thanh Việt cùng với Lục Hỉ Bảo, lúc này đang ngồi ăn đậu phụ ở quầy ăn vặt bên đường.
Giang Thanh Việt chau mày nhìn vào cái bát đậu phụ cho rau thơm, hạt vừng và bột ngô kia, ánh mắt có chút nhàm chán.
Lục Hỉ Bảo lại vùi đầu ăn mải miết, “Woa, lâu lắm rồi chưa được ăn đậu phụ! Không ngờ rằng xung quanh đây lại có quầy bán đồ ăn vặt!”
Rất nhanh, Lục Hỉ Bảo tiêu diệt sạch xong một bát, rồi vẫy tay với ông chủ: “Ông chủ! Cho cháu một bát nữa!”
Giang Thanh Việt co miệng lại, sau đó đẩy cái bát mình chưa động vào sang cho cô ấy, “Tôi không thích ăn cái này, cô ăn đi.”
“Anh không ăn thật à? Cái này thực sự rất ngon! Anh không ăn là hối hận đấy!”
Giang Thanh Việt từ chối dứt khoát, “Không ăn.
Lục Hỉ Bảo xoa xoa hai tay, “Vậy thì tôi không khách sáo nữa đâu!”
Cúi đầu, bắt đầu há miệng to tiếp tục ăn…
Giang Thanh Việt liếc nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt, cũng thật là không khách sáo.
Giang Thanh Việt nghĩ, có phải là ai cho cô ấy đồ ăn, thì cô ấy sẽ đi theo người đó không? “Lục Hỉ Bảo.”
“Um?”
“Nếu như sau này mỗi ngày tôi đều đem cho cô hai bát đậu phụ, thì cô có bằng lòng kết hôn với tôi không?”
“Phụt…
Lục Hỉ Bảo phun ra một miếng đậu phụ, cũng may Giang Thanh Việt phản ứng nhanh, nên đã né được, nếu không thì, lúc này Giang Thanh Việt khắp mặt đều là nước miếng và đậu phụ của Lục Hỉ Bảo rồi.
Lục Hỉ Bảo bị sặc, ho dữ dội, “Khụ khụ… khụ khụ sư phụ, anh vừa nói cái gì cơ?”
Mặt của Giang Thanh Việt tối sầm lại, mím môi, vẻ mặt kiêu căng, “Không có gì, ăn đậu phụ của cô đi.”
“Ô.”
Lục Hỉ Bảo ngoan ngoãn cúi đầu ăn đậu phụ trong bát, nhưng vành tai, lại bất giác đỏ ứng lên.
Diêm vương Giang sao lại có thể bụng đói vợ quàng như vậy chứ! Đột nhiên lại có hứng thú với một quả táo xanh như cô ấy!
Cô ấy chắc chắn là đã nghe nhầm! Nếu không thì, chính là diêm vương Giang bị bệnh nên nói linh tinh!
Vốn dĩ khẩu vị rất ngon, sau khi ăn được nửa bát, lại không ăn được nữa. “Sư phụ, tôi không ăn được nữa rồi, chúng ta quay về đi.”
Giang Thanh Việt bỗng nhiên cầm nửa bát cô ấy ăn thừa kia lên, thản nhiên ăn hết sạch.
Lục Hỉ Bảo trợn to hai mắt, “Sư phụ, bát này tôi vừa ăn rồi mà! Nếu như anh muốn ăn, có thể gọi thêm một bát nữa!”
“Sa đoạ. Lãng phí đồ ăn.
Lục Hỉ Bảo: “…
Diêm vương Giang nói cô ấy sa đoạ?! Người kéo cô ấy đi ăn đồ ăn Pháp cao cấp là ai chứ?
Người có chiếc áo sơ mi với giá năm con số là ai chứ?
Cô ấy sa đoạ? Cô ấy lãng phí đồ ăn? Lục Hỉ Bảo không nói nên lời.
Nhìn Giang Thanh Việt dùng cái thìa cô ấy vừa ăn, ăn từng miếng từng miếng đậu phụ của cô ấy vừa ưn, Lục Hỉ Bảo không kìm nén được đỏ mặt.
Cho dù là ngồi ăn ở quầy ăn vặt bên đường, nhưng người đàn ông mặc chiếc áo blouse này, cũng anh tuấn, thanh cao, tao nhã đến lạ thường.
Lục Hỉ Bảo không thể không thừa nhận, Giang Thanh Việt… quá là đẹp trai!
Lục Hỉ Bảo quay mặt sang, tò mò hỏi: “Có ngon không?”
Giang Thanh Việt sâu lắng nhìn cô ấy, “Cũng được.”
Nhịp tim của Lục Hỉ Bảo bất giác đập mạnh dữ dội.
Cô ấy chống tay vào mặt, chuyển chủ đề nói, “Chứng phân liệt nhân cách của Phó Hàn Tranh, thực sự không có khả năng chữa trị sao?”
Ánh mắt của Giang Thanh Việt hơi hơi ngưng lại, nói: “Cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng chữa trị, chỉ là cái quá trình chữa trị này tương đối dài, trở ngại phân liệt nhân cách, vốn không phải một loại bệnh hiếm gặp, loại bệnh này rất nhiều người đều bị mắc phải, chỉ là không rõ ràng như Hàn Tranh mà thôi, vì phiền muộn trong thời gian dài, hoặc là chịu kích thích to lớn, đều có khả năng sản sinh ra chứng bệnh phân ly thân phận, cũng chính là DID mà y học nói tới, trong một cơ thể, có nhiều linh hồn trú ngự. Người mắc chứng DID, trong lòng thường xuyên áp chế, không muốn chấp nhận giúp đỡ của người khác, chủ yếu là vì mặt tâm lí và mặt tinh thần từng bị chịu tổn thương quá lớn.
Lục Hỉ Bảo lắng nghe rất chuyên tâm, “Vậy dùng phương pháp gì để chữa trị thì tốt?”
Giang Thanh Việt điềm tĩnh gật đầu, “Thông qua thay đổi môi trường, điều trị tâm lí theo tính giúp đỡ và trị liệu giữ giấc ngủ ngon có hiệu quả tương đối rõ rệt.
Giang Thanh Việt có một dự cảm, thuốc của Phó Hàn Tranh, chính là sự chữa trị của Mộ Vi Lan. “Sư phụ, anh xem ngày nào anh cũng bảo tôi tăng ca, khiến cho tôi áp lực lớn như vậy, tôi có vì không chịu được mà sẽ mắc chứng trở ngại đa nhân cách không?”
Giang Thanh Việt lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, đứng dậy, rời đi, ném lại một câu, “Tôi thấy cô rất dễ mắc bệnh diễn viên đấy.”
“”
Lục Hỉ Bảo đuổi theo, “Tôi nói nghiêm túc đấy! Không đùa đâu!”
“Tôi cũng không hề đùa. “Sự phụ cho tôi nghỉ thư giãn đi.”
“Sư phụ? Sư phụ?”
Cái đáp lời cô, chỉ là bóng lưng thẳng đứng lạnh lùng của Giang Thanh Việt.
Phó Hàn Tranh cùng Mộ Vi Lan về nhà họ
Phó.
Vừa về đến nhà họ Phó, Phó Hàn Tranh liền cũng ông Phó đi vào phòng sách.
Mộ Vi Lan cùng tiểu Đường Đậu ngồi trên sofa, tiểu Đường Đậu hỏi: “Mộ Mộ, bố có phải đã thực sự đính hôn với người phụ nữ khác rồi không? Bố không cần chúng ta rồi sao?”
“Đương nhiên là không phải rồi, bố mãi mãi sẽ ở bên cạnh chúng ta.”
“Có thật không?”
Mộ Vi Lan xoa đầu của tiểu Đường Đậu, “Thật.
Một tiếng sau, Phó Hàn Tranh từ trong phòng sách đi xuống.
Tiểu Đường Đậu vừa nhìn thấy bố, liền lập tức nhào đến, “Bố! Đường Đậu nhớ bố lắm! Bố thật lạnh lùng với người ta đấy nhé!”
Phó Hàn Tranh hôn lên trán của tiểu Đường Đậu, “Bố cũng nhớ Đường Đậu, để bố xem, Đường Đậu dạo này có cao lên không nào.”
“Ừm! Đường Đậu có cao lên! Cao lên 3cm đấy! Bố ơi bế!”
Mộ Vi Lan thấy cảnh hai bố con quấn quýt, vô cùng mừng rỡ. “Bố, con còn tưởng rằng bố không cần Mộ Mộ nữa rồi chứ.”
Tiểu Đường Đậu ôm vào cổ của Phó Hàn
Tranh, làm nũng. “Sao bố có thể không cần hai người được chứ.”
“Bố ơi, hôn!”