Chương 590:
Giang Thanh Việt chăm chú nghiên cứu bản đồ, Nguyệt Như Ca cắn chặt môi, cô không nhịn được nói: “Thanh Việt, anh không thấy hoạt động của tổ chức Minh (sáng) trong hai năm qua đã đi lệch với ý định ban đầu khi thành lập hay sao?
Trước kia chúng ta giết người để bảo vệ sự chung sống hòa bình của người da đen và da trắng, nhưng trong hai năm qua, mục đích của tất cả các cuộc chiến đều là để giành giật tài nguyên. Hành động của chúng ta có khác gì tổ chức Minh (tối) mà chúng ta vẫn luôn coi thường không? “
Giang Thanh Việt cất bản đồ đi, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi tin vào mọi quyết định của bố nuôi “Có điều, cách làm của thầy trong hai năm qua khiến tôi không thể nào hiểu nổi. Hiện nay, sự khác biệt giữa chúng ta và tổ chức Minh (tối) chỉ là cách sống của chúng ta tao nhã hơn thôi.”
“Như Ca, thầy là người đã nuôi dạy chúng ta từ khi nhỏ.
Bao năm nay, chúng ta đều biết ông ấy là người như thế nào.
Cô không nên nghi ngờ ông ấ Nguyệt Như Ca hít một hơi thật sâu, cô nói: “Đúng là em không nên nghỉ ngờ ông, nhưng có lúc em nghĩ, những gì chúng ta làm có phải là để bảo vệ chính nghĩa không? Cũng như việc ngày mai chúng ta đưa đội lính đánh thuê đến Địa Cực, có thể chúng ta không tìm được kho báu mà có khi còn bị vùi mạng dưới tuyết kìa”
Cô khẽ cúi mắt xuống, cười giễu cợt: “Hai năm qua, em luôn có cảm giác sai trái, mọi thứ chúng ta làm không phải để bảo vệ cái gọi là công lý và hòa bình mà chỉ vì những ham muốn ích kỷ. Em cứ nghĩ sau khi có quyền lực và tài nguyên, chúng ta sẽ làm những việc có ý nghĩa hơn, nhưng những gì chúng ta làm bây giờ là sử dụng nguồn lực và tài nguyên này để giành giật những tài nguyên lớn hơn. Rốt cuộc nó có nghĩa lí gì?”
Ánh mắt Giang Thanh Việt dần u ám, anh nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: “Nếu có một ngày, chúng ta đứng trước mặt thầy mà ông muốn giết mình, cô có chịu không?”
Nguyệt Như Ca hơi giật mình: “Sao anh lại hỏi vậy?”
Giang Thanh Nguyệt chỉ cười, anh lắc đầu: “Tôi chỉ nói giả dụ mà thôi”
Khi Nguyệt Như Ca rời lều, đột nhiên Giang Thanh Việt lại nói: “Cho dù sau này có nhiệm vụ gì đi nữa, tôi cũng sẽ bảo vệ mọi người.”
Nguyệt Như Ca quay lại, hiếm khi cô cười với anh:”Em biết, em tin anh”
Tối nay, Giang Thanh Việt cảm thấy khó ngủ và mệt mỏi.
Trong mơ, anh quay lại lúc bé, lân đầu tiên anh được bố nuôi đưa vào tổ chức Minh.
Châu Thắng nhận nuôi rất nhiều trẻ em có năng khiếu xuất sắc, hầu hết những đứa trẻ này không cha không mẹ, nhiều người còn là trẻ mồ côi.
Châu Thắng cười hiền vỗ vai anh: “Thanh Việt, sau này con sẽ cùng các anh em luyện tập, nhớ kỹ lời bố nuôi, lớn lên trở thành một người đàn ông có trách nhiệm.”
“Bố nuôi, con nhớ rồi.”
Anh chăm chỉ luyện tập hàng ngày, trên người có rất nhiều vết sẹo, nhưng anh vẫn nghiến răng không khóc, nhớ một lần, trong khi diễn tập, anh bị một viên đạn bắn vào vai, lân đầu tiên chảy nhiều máu như vậy, anh rất sợ, cũng đau đến thấu xương, mồ hôi nhễ nhại, nhưng anh vẫn nghiến chặt răng không rơi một giọt nước mắt.
Nhiều năm sau, anh trở thành sát thủ Sói Trắng đáng gờm, đã chiến đấu vô số trận chiến và đánh bại vô số kẻ thù, anh biết ơn bố nuôi đã huấn luyện cho anh.
Chuyển sang khung cảnh khác, anh đến biệt thự của Châu Thắng.
Ông mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn đứng ở sân sau, nhìn hoàng hôn màu tím rực trên bầu trời, anh trở về sau nhiệm vụ của mình.
“Bố nuôi, con về rồi”
Châu Thắng xoay người, cầm súng, họng súng trực tiếp chĩa vào giữa mày anh.
“Bố nuôi?”
“Thanh Việt, đừng trách ta, con đã trở thành sự uy hiếp đối với địa vị của ta. Ta…phải giết con”
Đùng— Có một tiếng súng vang lên dữ dội.
Giang Thanh Nguyệt bị giật mình đánh thức.
Là mơ.
Anh ngồi dậy, bình tĩnh thở ra.
Nguyệt Như Ca mở cửa lầu rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Cô ta khẽ cau mày khi nhìn thấy mồ hôi trên trán anh: “Anh sao vậy, gặp ác mộng à?”
“Không, chỉ hơi nóng thôi. Cô ra trước đi, tôi ra ngay đây”
Nguyệt Như Ca cũng không nghĩ nhiều: “Được, nhanh lên”
Trực thăng băng qua bầu trời xanh và nắng như thiêu đốt, những dòng sông lạnh giá và băng tuyết, họ đến Địa Cực sau một ngày một đêm.
Ở đây quanh năm là gió lốc, bão tuyết và nhiệt độ cực kì thấp.
Cả nhóm được trang bị đầy đủ, đeo bình oxy rồi nhảy xuống trực thăng.
Thomson nhìn những ngọn núi tuyết trắng phủ đầy bốn phía, anh ta không khỏi chửi thề: “Mẹ kiếp, ở đây có kho báu thật sao? Lạnh chết đi được. Nếu không tìm được nửa số kho báu, tôi thề sẽ san bằng chỗ này”
Giang Thanh Việt xem bản đồ địa hình rồi nói: “Chúng ta đi xuống từ dòng sông ngầm ở đây. Có lẽ kho báu được giấu dưới sông ngâm.”
Nguyệt Như Ca nhìn lướt qua địa hình xung quanh, cô cau mày nói: “Cả vùng đất trắng toát như thế này, không có bất kỳ cột mốc nào. Xung quanh là núi tuyết. Núi nào cũng giống nhau. Làm sao chúng ta tìm được sông ngâm?”
Giang Thanh Việt chỉ vào một con đường trên bản đồ: “Nhìn vào bản đồ địa hình thì phải đi từ đây. Đi theo con đường màu đỏ này sẽ tìm thấy dòng sông ngầm thuận lợi nhất.”