Chương 68
Khi Mộ Vi Lan mở túi giấy ra, trong mắt cô hiện lên một làn sóng hỗn loạn..
Đó là bản báo cáo giám định DNA.
Và hai người được giám định là cô và một người nữa tên là Phó Mặc Trành.
Phó Hàn Tranh dựa vào tường, anh đút tay vào túi quần, và từ từ giải thích: “Tên thật của Đường Đậu là Phó Mặc Trành.”
Cô biết điều đó, lần đầu tiên cô đến nhà họ Phó, khi Tiểu Đường Đậu kéo cô vào phòng cô bé đã nói cô biết tên thật của cô bé.
Cô nắm chặt bản báo cáo giám định DNA, gân tay nổi lên.
Mặc dù cô từng suy đoán và nghi ngờ, nhưng đều không kinh ngạc như lúc này.
Tiểu Đường Đậu..thực sự là đứa bé mà cô đã sinh ra cách đây ba năm.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh lúc cô bên cạnh Tiểu Đường Đậu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé cũng trở nên rõ ràng hơn. Tại sao bây giờ cô mới phát hiện ra đôi mắt to tròn của Tiểu Đậu rất giống cô.
Nước mắt cô từ từ tuôn rơi, lăn xuống bản báo cáo, cô sụt sịt, giọng hơi khàn khàn: “Anh, anh biết chuyện này từ trước rồi?”
Phó Hàn Tranh đồng ý trả biệt thự của nhà họ Mộ cho cô, làm giao dịch với cô. Thật ra lúc đó, anh ấy đã biết rồi phải không?
Phó Hàn Tranh nhìn cô chăm chú, trầm giọng nói: “Tôi đồng ý giữ lại biệt thự của nhà họ Mộ cho cô chính là bởi vì tôi biết cô là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu.”
Cô đưa tay lên và lau nước mắt: “Tại sao anh không nói với tôi điều này sớm hơn?”
“Lúc đầu, tôi không chắc mục đích thực sự mà cô tiếp cận tôi và Tiểu Đường Đậu là gì. Tôi không thể đưa một người phụ nữ muốn lợi dụng Tiểu Đường Đậu về nhà họ Phó. Cho dù là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu cũng không thể được.”
Mộ Vi Lan hiểu điều mà Phó Hàn Tranh làm. Chỉ là cô nhất thời vẫn chưa tiêu hóa được sự thật này. Cô nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào bản giám định DNA và hỏi: “Tiểu, Tiểu Đường Đậu có biết không?”
“Con bé chưa biết, nhưng tôi sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói cho con bé biết cô chính là mẹ ruột của nó.”
Mộ Vi Lan bỗng dưng lắc đầu và khẩn cầu: “Đừng nói cho con bé biết.”
Đôi mắt của Phó Hàn Tranh tối sầm lại, anh cau mày nhìn cô. Người phụ nữ này có ý gì chứ?
“Tôi…quan hệ giữa chúng ta chỉ là thỏa thuận. Nếu Tiểu Đường Đậu biết tôi là mẹ ruột của con bé, con bé chắc chắn sẽ muốn chúng ta ở bên nhau. Tôi biết anh không thích tôi, cũng không thể nào muốn ở bên cạnh tôi. Ba năm qua, tôi chưa làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ. Con bé còn quá nhỏ, tôi không muốn thay đổi cuộc hiện tại của con bé. Như vậy, đối với con bé là tốt nhất.”
Phó Hàn Tranh bước lại gần cô, nhìn cô với đôi mắt sắc bén: “Ý của cô là, sau này cô cũng không định làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ với Tiểu Đường Đậu?”
Mộ Vi Lan sững sờ, cô vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó….Sau này tôi nhất định sẽ quan tâm con bé, chăm sóc cho con bé, nhưng mà…”
“Nếu như cô không dùng thân phận mẹ của Tiểu Đường Đậu để làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, vậy thì, Tiểu Đường Đậu không cần.”
Mộ Vi Lan nghẹn ngào, tại sao Phó Hàn Tranh lại khó nói chuyện như thế chứ?
“Tôi sẽ không giành quyền nuôi dưỡng Tiểu Đường Đậu với anh. Cho dù tôi muốn giành cũng không thể giành được. Tôi biết tôi là một người mẹ tồi tệ tôi không có năng lực để cho Tiểu Đường Đậu một cuộc sống tốt hơn bây giờ. Nhưng tôi hy vọng, sau này khi anh thực sự kết hôn với người phụ nữ khác, anh cũng có thể cho phép tôi đến thăm nom Tiểu Đường Đậu.”
Kết hôn với người phụ nữ khác? Anh đã nói rõ ràng như thế, cô vẫn khôn hiểu sao?
Ánh mắt của anh trở nên u ám, khi anh chuẩn bị nổi giận, một giọng nói trẻ con đột nhiên vang lên.
“Mộ Mộ tỉnh dậy chưa? Mộ Mộ, con vào đây nhé!”
Trái tim Mộ Vi Lan run lên, cô nhanh chóng lau nước mắt. Khi Tiểu Đường Đậu đẩy cửa đi vào, cô bé phát hiện Phó Hàn Tranh cũng ở đó, cô bé chớp chớp mắt và nhìn Mộ Vi Lan, thấy hai mắt Mộ Vi Lan ửng đỏ, cô bé cau mày hỏi: “Bố, có phải bố bắt nạt Mộ Mộ không? Tại sao Mộ Mộ lại khóc?”
Mộ Vi Lan bước tới, ngồi xổm xuống và ôm chặt Tiểu Đường Đậu, nước mắt cô lại tuôn rơi, cô nghẹn ngào nói: “Đường Đậu…mẹ xin lỗi…thật sự xin lỗi..”
Đều là do mẹ không tốt, khiến con bị các bạn ở trường nói là đứa trẻ hoang dã.
Tiểu Đường Đậu ôm cổ Mộ Vi Lan và giúp cô lau nước mắt trên mặt: “Mộ Mộ, mẹ sao vậy? Tại sao lại nói xin lỗi con?”
Mộ Vi Lan nhìn vào ánh mắt hồn nhiên ngây thơ của cô bé, nước mắt cô không ngừng rơi xuống, cô hít một hơi thật sâu và nở một nụ cười: “Mẹ, chẳng phải mẹ đã không kịp dự sinh nhật của con sao? Mẹ vốn dĩ muốn mua bánh sinh nhật cho con, hát cho con nghe, nhưng mà mẹ xin lỗi, mẹ về trễ rồi.”
Cô bé vừa lau nước mắt cho Mộ Vi Lan vừa nhẹ nhàng nói: “Không sao, bố đã đồng ý với con, tối nay bố và Mộ Mộ sẽ đưa con đi ăn sinh nhật!”
Mộ Vi Lan vô thức nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh, anh hờ hững nói: “Thu dọn đi, tối nay chúng ta đưa Đường Đậu ra ngoài ăn sinh nhật.”
Chỉ có ba người họ sao?
Trái tim Mộ Vi Lan ngập tràn những điều kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên cô cùng hai bố con họ đi ra ngoài chơi sau khi biết được thân phận thực sự của Tiểu Đường Đậu, cô có chút không quen.
Phó Hàn Tranh dường như nhìn thấy được sự do dự của cô, anh nhướn mày và hỏi: “Sao thế, không muốn à?”
“Không, không, tất nhiên là tôi muốn. Tôi đương nhiên là muốn tổ chức sinh nhật cho Tiểu Đường Đậu rồi.”
Vậy cô không muốn cùng anh tổ chức sinh nhật cho Tiểu Đường Đậu sao?
Sắc mặt Phó Hàn Tranh lạnh lùng, anh nắm tay Tiểu Đường Đậu: “Đi thôi Đường Đậu, chúng ta xuống nhà trước.”
Không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào trong giọng nói của anh, như thể anh đang giận cô.
Nhưng mà cảm xúc lúc này của Mộ Vi Lan quá lớn, cô một lòng để tâm đến Tiểu Đường Đậu, không quá chú ý đến tâm trạng của Phó Hàn Tranh.
“Vâng, Mộ Mộ, mẹ nhanh lên nhé, con và bố xuống nhà đợi mẹ!”
Mộ Vi Lan gật đầu: “Ừm.”
Sau khi Mộ Vi Lan thay quần áo và trang điểm một chút, cô đi xuống lầu. Khi cô vừa xuống đến nơi, Hướng Nam Tây cũng từ bên ngoài trở về.
Thấy Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đưa Tiểu Đường Đậu ra ngoài, cô ta sững sờ và hỏi: Hàn Tranh, anh và Vị Lan đưa Tiểu Đường Đậu đi đâu đấy?”
Tiểu Đường Đậu vui vẻ nói: “Thím, bố và Mộ Mộ đưa cháu đi ăn sinh nhật!”
“Vậy…tối nay mọi người không về nhà ăn tối Phó Hàn Tranh bế Tiểu Đường Đậu lên, đáp lại một tiếng “ừm” hờ hững, rồi quay sang nói với Mộ Vi Lan: “Đi thôi.”
Hướng Nam Tây nhìn bóng lưng của “gia đình ba người”, cô ta cảm thấy vô cùng chói mắt.
Sau khi Phó Hàn Tranh cứu Mộ Vi Lan trở về, tình cảm của hai người dường như.
lại tiến xa hơn?
Bên trong xe Spyker, Mộ Vi Lan nhìn Tiểu Đường Đậu không chớp mắt.
Tiểu Đường Đậu dường như cảm nhận được “sự nhiệt tình quá mức” của Mộ Vi Lan, cô bé ngước lên nhìn cô: “Mộ Mộ, sao hôm nay mẹ cứ nhìn con thế? Có phải con quá đáng yêu không?”
Mộ Vi Lan đưa tay xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng nói: “ừm, hôm nay Đường Đậu quá đáng yêu và xinh đẹp, mẹ không thể rời mắt nổi”
Tiểu Đường Đậu cười khúc khích, sà vào lòng Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan cúi đầu, hôn lên trán cô bé.
Ban đầu, khi cô nghĩ đến việc mang thai hộ ba năm trước là tràn đầy sự sợ hãi. Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến việc mang thai hộ, cô sẽ nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Đường Đậu. Sự trống rỗng trong trái tim được lấp đầy, cô cảm thấy mình rất may mắn. Ba năm trước, sinh ra Tiểu Đường Đậu là điều mà cô không hối hận nhất trong cuộc đời này.