Chương 83
Biệt thự nhà họ Phó.
Phó Chính Viễn cầm gậy đứng bên cạnh cửa sổ, hàng lông mày nhíu chặt và nghiêm túc nói: “Nếu anh dám nói dối tôi nửa lời, anh biết hậu quả thế nào không.”
Giản Triết hơi run rẩy, nhưng anh ta vẫn lấy can đảm để nói: “Chủ tịch Phó, tôi làm sao dám lừa ông chứ. Hơn nữa, tôi, Mộ Vi Lan và Uyển Yêu lớn lên cùng nhau, cô ấy là như thế, tôi và Uyển Yêu hiểu rõ nhất.
Tôi và Uyển Yêu là người yêu của nhau, nhưng Mộ Vi Lan bỏ thuốc tôi, xảy ra quan hệ với tôi, ép tôi và Uyển Yêu chia tay, để tôi ở bên cạnh cô ấy. Sau đó, nhà họ Mộ phá sản, khi bố cô ấy gặp khó khăn, cô ấy không hề xuất hiện, và đổ hết nợ lên đầu Uyển Yêu và mẹ của Uyển Yêu.
Lúc đó tôi thực sự không biết cô ấy mất tích lâu như vậy là vì đi mang thai hộ cho người khác, và càng không ngờ đối phương lại chính là tổng giám đốc Phó.”
“Nếu anh dám để lộ chuyện này ra ngoài, tôi sẽ không tha cho anh.”
“Vâng vâng vâng, chủ tịch Phú yên tâm đi. Chuyện mang thai hộ tôi tuyệt đối sẽ không nói với người khác. Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, Mộ Vi Lan là người như thế nào. Cô ấy tiếp cận tổng giám đốc Phó và cháu gái của ông chỉ là muốn lợi dụng quyền lực của nhà họ Phó để đạt được mục đích của cô ấy. Hơn nữa đời sống tình cảm trước đây của cô ấy rất phức tạp. Hồi cấp ba, cô ấy chơi với mấy tên lưu manh, hút thuốc, uống rượu và đi bar. Không hề có phong thái của một quý cô nên có.”
Sắc mặt ông Phó trở nên khó coi hơn.
“Tại sao anh lại nói với tôi những điều này? Anh nói cô ta vào nhà họ Phó là có mục đích, vậy mục đích của cô ta gì?”
“Tôi chỉ là…dù sao cô ấy là bạn từ nhỏ của tôi và Uyển Yêu, chúng ta hy vọng cô ấy có thể quay đầu lại trước khi phạm phải một sai lầm lớn.”
Ông Phó lạnh lùng, dường không tin lý do kia lắm: “Chẳng phải anh nói anh gặp tôi là vì có chuyện quan trọng muốn nói với tôi sao? Nói đi.”
Khí thế của ông Phó quá mạnh, Giản Triết siết chặt lòng bàn tay và nói: “Ngài chủ tịch, chuyện này có lẽ đến giờ ông vẫn chưa biết. Thực ra, tổng giám đốc Phó và Mộ Vi Lan vẫn chưa kết hôn, họ chỉ là kết hôn giả.”
“Anh nói cái gì?”
Ông Phó sững sờ, gõ mạnh cây gậy xuống sàn, nhìn chằm chằm vào Giản Triết, khiến Giản Triết có chút lo lắng.
“Chủ tịch Phó, tôi biết có thể ông sẽ không tin tôi. Nhưng chuyện bọn họ chưa kết hôn là do Mộ Vi Lan đích thân nói với Uyển Yêu. Cho dù cô ấy nói đùa, cũng không thể đem chuyện này ra đùa được. Hơn nữa chủ tịch Phó thần thông quảng đại, nếu ông muốn xác nhận chuyện này, chắc chắn là sẽ rất dễ dàng. Nếu tôi thực sự muốn lừa ông, cũng không thể lừa được.”
Trong chiếc Maybach màu đen, Mộ Vi Lan ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt vẫn nóng bỏng và vẫn thoát khỏi cuộc hoan lạc vừa nãy.
Bây giờ nhớ lại, cô thực sự là rất to gan. Trước đây, cô rất bảo thủ trong chuyện này. Nếu vẫn chưa xác định được trái tim của đối phương, cô sẽ không thể giao phó thân mình cho đối phương. Ba năm trước, cô là vì hoàn cảnh xô đẩy. Lần ở quán bar là cô uống say, đầu óc mơ hồ nên cũng không có ấn tượng gì. Còn về lần trước là do bị Phó Hàn Tranh cưỡng ép, nhưng những gì xảy ra trong văn phòng vừa nãy..là thế nào đây?
Mộ Vi Lan đưa tay ôm khuôn mặt nóng bừng của mình.
Đúng thật là…
“Cô đang hồi tưởng lại?”
Một âm thanh trầm ấm đột nhiên vang lên bên tai khiến cô giật mình. Sau khi bỏ tay ra khỏi mặt, cô không biết đặt ở đâu.
“Tôi, tôi không có…”
Cô né tránh ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, chột dạ ngụy biện một câu.
Người đàn ông nhếch môi: “Tôi không phiền tiếp tục vào buổi tối.”
Buổi tối vẫn còn tiếp tục?!
Mộ Vi Lan giật giật khóe miệng: “Đừng, không muốn…”
Bây giờ toàn thân cô mềm nhũn và nhức mỏi, nhưng người đàn ông này lại có vẻ rất sảng khoái, dường như có nguồn năng lượng vô hạn!
Cô bắt đầu tự hỏi rốt cuộc là Phó Hàn Tranh ăn cái gì để lớn lên. Trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của một chiếc hươu nai..khẩu vị thật là nặng!
Cô liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ và phát hiện đây không phải là đường đến trường mẫu giáo: “Không phải chúng ta đi đón Tiểu Đường Đậu sao?”
“Bây giờ cô mới đến việc phải đi đón Tiểu Đường Đậu à?”
Đôi tai Mộ Vi Lan ửng đỏ, chẳng phải là lỗi của anh sao. Nếu không tại nụ hôn đó, sao có thể xảy ra chuyện như thế đượ!
c Một nụ cười nhẹ hiện lên trong mắt Phó Hàn Tranh, anh giải thích: “Tôi đã kêu bố đến đón Tiểu Đường Đậu về nhà trước rồi.”
Mộ Vi Lan khẽ “ô” một tiếng, cô cúi mặt thấp xuống, không dám nhìn anh.
Tại sao bây giờ cô lại cảm thấy tình cảm của mình với Phó Hàn Tranh mãnh liệt hơn trước nhỉ?
Lẽ nào sau khi xảy ra chuyện nam nữ, sẽ đều trở nên say mê đối phương hơn?
Vậy…Phó Hàn Tranh cũng sẽ dần say mê cô chứ?
Mộ Vi Lan ngước mắt lên và liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Khi người đàn ông quay lại nhìn cô, chiếc Maybach đột nhiên cua gấp, Mộ Vi Lan không để ý, cô cũng không thắt dây an toàn ở ghế sau nên ngã thẳng xuống đùi Phó Hàn Tranh Điều đáng xấu hổ hơn cả là mặt của cô nằm ở giữa quần người đàn ông…
Khuôn mặt của Mộ Vi Lan đỏ ửng.
Nhưng mà, người đàn ông bên trên lại bình tĩnh trêu chọc cô: “Nếu cô thực sự thích tư thế này, tôi không ngại thử nó với cô.”
Mộ Vi Lan vội vàng ngồi thẳng dạy: “Tôi không biến thái như thết Tôi chỉ là không cẩn thận…”
Người đàn ông nắm chặt cổ tay cô, kéo cô lại vào lòng, đôi môi khẽ cong lên: “Không cẩn thận? Ba năm trước cũng không cẩn thận sao?”
Cô không hiểu, hơi cau mày, ba năm trước?
Cô đang định hỏi cho rõ ràng thì điện thoại của Phó Hàn Tranh reo lên.
Anh nghe điện thoại.
Phó Chính Viễn ở đầu dây bên kia hỏi: “Con đang ở đâu?”
“Trên đường về.”
“Ừm, về đi, ta có chuyện muốn nói với con và Mộ Vĩ Lan.”
Sau khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan trở về biệt thự của nhà họ Phó, Tiểu Đường Đậu đang xem TV ở dưới tầng vội vàng chạy tới khi nhìn thấy hai người.
“Bố, Mộ Mộ, sao hôm nay hai người không đi đón con?”
Phó Hàn Tranh nhướn mày, trả lời thành thật: “Bố và Mộ Mộ bồi đắp thêm tình cảm nên đã làm lỡ chút thời gian.”
Mộ Vi Lan sặc nước bọt: “Họ…họ…họ….
Người đàn ông này nói chuyện thực sự khiến người khác giàu trí tưởng tượng!
Tiểu Đường Đậu vẫn là còn một đứa bé, lại rất ngây ngô, cô bé chu miệng nói: “Con cũng muốn cùng bố và Mộ Mộ bồi đắp thêm tình cảm! Hai người không mang theo Đường Đậu!”
Mộ Vi Lan kiên nhẫn dỗ dành cô bé: “Mộ Mộ xin lỗi, Đường Đậu. Hôm nay bố con và Mộ Mộ có quá nhiều công việc nên mới bị muộn. Lại sợ con đợi ở trường lâu nên mới để ông đến đón con. Ngày mai, Mộ Mộ và bố sẽ cùng đến con được không?”
“Có thật không?”
“Ừm! Tất nhiên là thật rồi.”
Cô vừa dứt lời, Phó Chính Viễn chống gậy từ trên phòng sách đi xuống, ông nói: “Hai người đến phòng sách của †a, ta có chuyện muốn hỏi hai người.”
Sau khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan vào trong phòng sách của Phó Chính Viễn, câu đầu tiên ông hỏi là: “Hai người các ngươi, rốt cuộc là đã đăng ký kết hôn hay chưa?”