Chương 299
Đường về thị trấn Thanh Hà không xa nhưng cũng không gần.
Khi lái xe ra khỏi bệnh viện, trung tâm thành phố hơi tắc đường.
Lúc lên đến đường cao tốc, đã hơn bốn giờ chiều.
Lục Hỉ Bảo ngồi cạnh ghế lái, cô buồn chán cầm điện thoại xem weibo và wechat.
Giang Thanh Việt ít nói, nhưng Lục Hỉ Bảo thì lại luôn mồm nói, cô vừa cầm điện thoại vừa bắt chuyện với Giang Thanh Việt: “Sư phụ, người thân ở thị trấn Thanh Hà của anh sống ở đâu? Không chừng tôi còn quen biết đấy.”
Thị trấn Thanh Hà không rộng lớn lắm, Lục Hỉ Bảo gần như quen biết hết mọi người trong thị trấn. Cho dù không quen, không biết tên, nhưng chỉ cần gặp mặt một lần cũng sẽ nhớ.
Ai ngờ, Giang Thanh Việt lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến cô không?”
Hừ, nhỏ mọn, hỏi một chút cũng không được hỏi nữa. Chuông điện thoại của Lục Hỉ Bảo vang lên, người gọi đến là mẹ cô. Sau khi nghe điện thoại, mẹ cô hỏi: “Bảo, con đến đâu rồi?”
“Con vừa mới lên đường cao tốc, chắc nửa tiếng nữa mới về đến nhà.”
“Vậy mẹ có thể nấu ăn rồi.” Lục Hỉ Bảo đáp lại: “Vâng, mẹ nấu đi. À đúng rồi, mẹ ơi, con muốn ăn tôm kho.”
Mẹ Lục nói: “Biết con thích ăn tôm, sáng nay mẹ đã đi chợ mua tôm về rồi, Tiểu Trì ở bên cạnh con không? Lần đầu tiên Tiểu Trì đến nhà chúng ta ăn cơm, mẹ không biết nó thích ăn gì, con hỏi nó đi.”
“Dạ…? Bỏ đi, bỏ đi.
Mẹ Lục nói: “Con này, bỏ đi cái gì, hỏi có một câu thôi, cũng không phải bắt con nấu.
Lục Hỉ Bảo cần môi, do dự một lúc rồi nói: “Mẹ, Trì Quân không về cùng con. “Hả? Cái gì, không phải đã nói trước rồi sao? Tuần này con đưa Tiểu Trì về ăn cơm, sao đột nhiên lại không đến nữa?”
“Anh ấy…
Lục Hỉ Bảo đang định nói dối, chiếc điện thoại bên tại cô đột nhiên bị người đàn ông đang lái xe giật mất.
Lục Hỉ Bảo quay đầu sang nhìn, cô thấy Giang Thanh Việt một tay cầm vô lăng, một tay cầm điện thoại của cô và lễ phép nói chuyện: “Cháu chào bác, cháu không kén ăn, bác nấu cái gì cháu ăn cái đó.”
Lục Hỉ Bảo: “…
Sau khi Giang Thanh Việt nói xong, anh nghe thấy mẹ Lục hứng khởi nói liền vài câu “được”.
Mẹ Lục chưa từng gặp Trì Quân, chỉ nhìn thấy Trì Quân trên ảnh, nên bà đương nhiên không nghe ra được là giọng của ai.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hỉ Bảo cau mày nói: “Mẹ tôi hỏi Trì Quân thích ăn gì, không phải hỏi anh.”
Giang Thanh Việt nhướn mày nói: “Tôi cho cô đi nhờ xe không phải là đi không công.”
Lục Hỉ Bảo ngồi ghế cạnh lái xe, phồng mồm trợn má, người đàn ông này….so đo tính toán kĩ quá rồi!
Ngồi nhờ xe cũng phải thu lãi! Thật là keo kiệt
Giang Thanh Việt có lối sống đẳng cấp như vậy, sao còn keo kiệt như thế cơ chứ!
Hả… ? Không đúng, ý của Giang Thanh Việt là đến nhà họ ăn tối?!
Lục Hỉ Bảo lập tức trở nên nghiêm túc và nhìn Giang Thanh Việt: “Sư phụ, không phải anh đi gặp người thân ở thị trấn Thanh Hà sao? Sao lại tới nhà tôi ăn cơm?”
Người thân của anh không mời anh ăn tối “Ngày mai tôi mới đi gặp người thân.” à?
Khóe miệng Lục Hỉ Bảo khẽ giật, cô thầm nghĩ ngày mai anh mới đi gặp người thân, tối nay chạy đến thị trấn Thanh Hà làm gì!
Nhưng cô không dám nói ra, cô đang nghĩ làm sao để khiến Giang Thanh Việt từ bỏ ý định đến nhà cô ăn tối.
Khi đến thị trấn Thanh Hà, Lục Hỉ Bảo nhìn phong cảnh dọc đường ở quê nhà, tâm trạng cô vui vẻ hơn. Khi đi ngang qua một con phố, Lục Hỉ
Bảo nhìn thấy quán đồ ăn hầm bên đường mà cô hay ăn, cô nói với Giang Thanh Việt: “Dừng lại một chút, tôi đi mua ít đồ ăn.”
Giang Thanh Việt đỗ xe bên lề đường, đỗ xe cạnh đường trong thị trấn không có ai quản lý, muốn làm gì thì làm.
Sau khi xuống xe, Lục Hỉ Bảo liền chạy đến trước cửa quán đồ ăn hầm.
Ông chủ quản rau đồ ăn hầm biết cô: “ây da, Hỉ Bảo về nhà đấy à!”
“Đúng thế, ông chủ, tôi muốn mua sáu mươi nghìn vịt quay, và thêm một ít salad gà rau!”
“OK.”
Sau khi mua xong, Lục Hỉ Bảo xách túi đồ ăn chuẩn bị quay ra xe, ông chủ quán nhìn chiếc xe đang đỗ trước cửa và hỏi: “Bạn trai cháu đưa cháu về à?”
Lục Hỉ Bảo ngượng ngùng cười: “Không phải, là bạn cháu thôi. Ông chủ, cháu về nhà đây. “Đi đi, mẹ cháu chắn chắn đang nấu một bữa soạn đợi cháu về đấy.”
Sau khi Lục Hỉ Bảo lên xe, Giang Thanh Việt hơi nhíu mày, nhưng giọng nói của anh vẫn rất nhẹ nhàng: “Sao làm cái gì cũng chậm chạp thế.”
Lục Hỉ Bảo bĩu môi: “Gặp người quen nên nói thêm vài câu”
Người quen, sao cô ấy đi đâu cũng có thể gặp người quen thế.
Giang Thanh Việt hỏi: “Đến nhà cô kiểu gì?”
“Anh cứ đi thẳng về phía trước, tôi chỉ đường cho anh, sắp tới rồi.”
Vài phút sau, một chiếc xe Audi màu đen dừng lại trước khu chung cư.
Sau khi Lục Hỉ Bảo ra khỏi xe, Giang Thanh Việt cũng xuống xe.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông anh tuấn dịu dàng trong ánh nắng xế chiều, cô đột nhiên ngày người giây lát.
Lục Hỉ Bảo thực sự phải thừa nhận rằng Giang Thanh Việt rất đẹp trai.
Nếu anh ấy không phải Giang Diêm Dương, có lẽ Lục Hỉ Bảo sẽ bị cám dỗ và nhào tới.
Nhưng Giang Diêm Vương suy cho cùng vẫn là Giang Diêm Vương, là người đàn ông mà Lục Hỉ Bảo không thể động tới.
Giang Thanh Việt đã đi đến trước mặt cô và hỏi: “Tòa nhà nào?”
Lục Hỉ Bảo buột miệng nói: “Chính là tòa này.”
Nói xong, cô muốn cắt đứt đầu lưỡi của mình. Sao cô lại nói cho anh biết chứ, cô thật sự muốn để anh đến nhà cô ăn tối à!
Hai người lần lượt bước vào hành lang. Đây là khu nhà kiểu cũ nên không có thang máy, chỉ có sáu tầng, nhà của Lục Hỉ Bảo ở tầng 4, không cao cũng không thấp, đi bộ lên cũng không vất vả lắm. Khi đứng trước cửa nhà, Lục Hỉ Bảo thẫn thờ một lúc không dám bấm chuông.
Giang Thanh Việt nhướn mày: “Sao thế, đợi tôi giúp cô gõ cửa à?”
Lục Hỉ Bảo nghe thấy vậy, vội vàng từ chối: “Không, không, để tự tôi.”
Khi mẹ Lục ra mở cửa, nụ cười trên mặt bà cứng đờ lại.
Mẹ Lục nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai cao ráo trước mặt một lúc lâu, và không nhìn ra được người đàn ông và Trì Quân trong ảnh có điểm nào giống nhau.
Nhưng mà, mẹ Lục không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là bị sốc trước vẻ đẹp trai của “Trì Quân”.
Mẹ Lục nắm lấy tay Giang Thanh Việt và cười nói: “Tiểu Trì, mau vào đi. Cháu và Hỉ Bảo ngồi một lát, sắp được ăn tối rồi!”
Lục Hỉ Bảo: “Mẹ… anh ấy…
Nhưng mẹ Lục đã phớt lờ cô và kéo
Giang Thanh Việt vào nhà.
Giang Thanh Việt hỏi: “Bác gái, có dép đi trong nhà không ạ? Cháu thay giày.” Mẹ Lục nhiệt tình nói: “Không cần thay giày, phiền phức thể làm gì. Dù sao ngày mai cũng phải lau dọn lại, cháu mau vào ngồi đi.”
Lục Hỉ Bảo có chút bất lực, cô lẩm bẩm nói: “Mẹ mình thật sự hoa mắt rồi sao? Thế này mà cũng không nhìn được ra anh ấy không phải là Trì Quân…”
Lục Hỉ Bảo xách túi đồ ăn đi thẳng vào trong nhà, vừa đóng cửa lại, mẹ Lục cau mày không vui nói: “Lục Hỉ Bảo, sao con lại đi giày vào trong nhà! Con không có dép đi trong nhà à? Mau thay giày đi! Thật là cẩu thả!”
Lục Hỉ Bảo ngẩn người, ai mới là chủ nhân của cái nhà này chứ. Bây giờ cô còn tự hỏi, liệu cô có phải là con đẻ của mẹ cô không! “Tại sao anh ấy có thể vào mà không cần thay giày, còn con lại phải thay, mẹ là mẹ của ai thế. “Đứng đó một mình lẩm bẩm cái gì thế Mau thay giày đi, thay xong đi rửa tay rồi rót nước cho Tiểu Trì đi! Bố con sắp về đến nhà rồi, đợi ông ấy về đến nơi chúng ta sẽ bắt đầu ăn tối!”