Chương 1328:
Anh ôm chặt lấy Phó Mặc Tranh đang bị thương, như muốn hòa cô vào trong máu thịt mình.
Bệnh viện.
Qua nửa tiếng sau, vết thương của Phó Mặc Tranh được băng bó xong và đang truyền dịch.
Từ Trân đã thêm thuốc an thần vào trong thuốc của cô, nên Phó Mặc Tranh rất nhanh đã thiếp đi.
Lâm Bạc Thâm đã thông báo cho gia đình nhà Phó.
Nếu như Phó Mặc Tranh thực sự phải nhập viện, thì Phó Hàn Tranh có quyền được biết, hơn nữa còn tham gia vào việc điều trị của Phó Mặc Tranh.
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan vội vàng chạy đến, Từ Trân dẫn bọn họ vào phòng họp nhỏ.
Từ Trân đưa lên màn hình chiếu tình trạng bệnh và hồ sơ bệnh án của Phó Mặc Tranh.
“Hành động tự gây hại của Phó Mặc Tranh lần này, cho thấy tình trạng bệnh đã ngày càng nghiêm trọng hơn chúng tôi tưởng, hơn nữa theo như lời tổng giám đốc Lâm, lúc đầu cảm xúc của bệnh nhân vẫn ổn định, nhưng ngay sau đó đột nhiên tự gây hại cho bản thân, bắt buộc phải nhập viện cách ly tiến hành điều trị, bởi vì việc tự làm hại của cô ấy đã không thể đoán trước được, cần theo dõi chặt chẽ hai mươi bốn tiếng. Nếu như ở nhà thì không thể nào giám sát chặt chế được, và cũng không thuận tiện cho việc điều trị”
“Vì vậy đề xuất của tôi là lập tức nhập viện điều trị”
Từ Trân vừa nói xong, nhìn xuống mọi người đang ngồi dưới đó.
Phó Hàn Tranh xem hồ sơ bệnh án cảm xúc dồn nén, siết chặt bàn tay, im lặng một hồi, không biết nên nói cái gì.
Lâm Bạc Thâm vẫn bĩnh tĩnh, dù sao đối với tình trạng bệnh của Phó Mặc Tranh, người hiểu rõ nhất trong gia đình là an “Nhập viện cách li điều trị, em ấy có phải sẽ rất đau đớn hay không Từ Trân công bằng mà nói: “Chắc chắn là đau rồi, nhất là những người như Phó Mặc Tranh không hợp tác điều trị. Có lẽ sẽ từ chối uống thuốc và tiêm, nên thời gian đầu sẽ chịu chút đau đớn. Nhưng so với cả đời người, sự đau đớn khi điều trị, chỉ là ngắn ngủi, hay là người nhà sẵn sàng để cô chịu khổ cả đời?”
Phó Hàn Tranh nuốt nước bọt: “Tất nhiên là hy vọng mau chóng vượt qua cơn đau này”
Từ Trân nói: “Ông Phó, nếu như ông thật sự mong muốn con gái ông mau chóng khỏi bệnh, thì hãy ký đơn nhập viện đi”
Từ Trân đẩy đơn nhập viện đến trước mặt Phó Hàn Tranh, đó là đơn mà người giám hộ ký.
Mộ Vi Lan nhìn Phó Hàn Tranh nói: “Hàn Tranh, kí đi, Tiểu Đường Đậu cứ tiếp tục như thế, thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa”
Đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Đường Đậu tự gây hại rồi.
Từ Trân lại nói tiếp: “Người bệnh nhiều lần tự hại, hơn nữa đã từng tự sát một lần, với tình hình này, không nhập viện mà chỉ dựa vào sự chăm sóc của người nhà và tự chữa, thì không thể nào hoàn toàn hồi phục được”
Ngay lúc Phó Hàn Tranh cầm cây bút lên, vẻ mặt trầm trọng chuẩn bị kí tên.
Lâm Bạc Thâm đột nhiên mở miệng: “Ba ngày sau, chúng tôi sẽ đưa em ấy nhập viện, cho tôi thời gian ba ngày, coi như để tôi khuyên em ấy cũng được”
Tay Phó Hàn Tranh cầm bút, ngừng lại.
Từ Trân hỏi: “Người bệnh không hề có ý muốn hợp tác điều trị, tôi không hiểu ý nghĩa của việc để cô ấy tự do ba ngày”
‘Yết hầu Lâm Bạc Thâm dịch chuyển, ánh mắt kiên định mà sắc bén: “Tôi muốn em ấy có thêm chút lưu luyến tốt đẹp đối với cuộc sống, có lẽ em ấy sẽ có động lực mà sống tiết Sau khi Từ Trân cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng cũng thống nhất ý kiến với Lâm Bạc Thâm và người nhà họ Phó.
Sau khi từ phòng họp đi ra, Lâm Bạc Thâm nói: “Chú Phó, làm phiền chú một lát nữa đừng gặp Mặc Mặc, chắc em ấy cũng không muốn để cô chú biết được bệnh của em ấy”
Phó Hàn Tranh đương nhiên hiểu, hít sâu một hơi nói: “Tôi không vào, tôi chỉ ở ngoài cửa nhìn nó”
Lâm Bạc Thâm hơi gật đầu, cam đoan: “Ba ngày sau, cháu sẽ đưa em ấy đến bệnh viện để trị liệu”
“Cậu muốn có thời gian ba ngày này để làm gì?”
Lâm Bạc Thâm nhìn xuyên qua cửa sổ kính trên cửa phòng bệnh, ngắm Phó Mặc Tranh đang ngủ say trên giường, cười dịu dàng nói: “Còn một số việc cháu chưa cùng em ấy làm, điều quan trọng nhất là cháu vân chưa cầu hôn em ấy. Trước khi đưa em ấy đến bệnh viện, cầu hôn là cảm giác an toàn mà cháu có thể mang lại cho em ấy. Như vậy, em ấy mới không cảm thấy rằng cháu đưa em ấy đến bệnh viện điều trị là bỏ rơi em ấy”