Chương 137
Khi Phó Hàn Tranh tỉnh lại, ngón tay ấn vào thái dương đang đau như búa bổ, trước mắt là bóng hình một người phụ nữ sáng loáng.
Hạ Tuyết Tinh chỉ tuỳ tiện mặc bộ khăn tắm lỏng lẻo, có thể rơi từ trên người xuống bất cứ lúc nào, đặt vào trong tầm nhìn của Phó Hàn Tranh, chỉ là đang làm bộ lẳng lơ mà thôi, ngoài sự chán ghét và tức giận ra, thì không còn cảm giác nào khác.
“Anh làm gì mà nhìn chằm chằm người ta như vậy chứ! Vừa nãy anh mãnh liệt như thế, làm cho người ta đau quá!”
Phó Hàn Tranh đứng dậy nhặt quần áo ở dưới đất mặc vào, con mắt đen lạnh lùng đặt vào những vết máu đỏ tươi ở giữa ga giường.
Hạ Tuyết Tinh nhìn theo ánh mắt của anh, lập tức nũng nịu nói: “Tôi không quan tâm, lần đầu của người ta cho anh mất rồi, anh bắt buộc phải chịu trách nhiệm với tôi!”
Hạ Tuyết Tinh chạy đến, ôm chặt lấy cổ của Phó Hàn Tranh, cái động tác này, đã hoàn toàn chọc giận Phó Hàn Tranh.
Người đàn ông nắm chặt vào hai tay của cô ta, mạnh mẽ đẩy cô ta sang một bên, con mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, từng câu từng chữ nghiêm giọng nói: “Nếu như chuyện này từ trong miệng cô tiết lộ ra ngoài nửa chữ, tôi sẽ khiến cho cô chết không toàn thây!”
Hạ Tuyết Tinh bị sắc mặt và giọng điệu khiến cho người khác sợ hãi của người đàn ông này làm cho toàn chân run lẩy bẩy.
Nhưng mà, cô ta nghĩ lại, cô ta đã đem “lần đầu” của mình cho anh rồi, anh muốn chống chế cô cũng không đượ!
c “Phó Hàn Tranh, anh lấy đi lần đầu của người ta, mà vẫn còn vô tình như vậy sao!”
Sau khi Phó Hàn Tranh mặc quần áo vào, thần thái lạnh lùng không dễ tiếp cận, “Lấy cái thủ đoạn hèn hạ lần đầu này ra để diễn thì chí ít cũng phải diễn cho giống một chút, tôi sẽ coi như vừa nãy tôi đã làm với một kỹ nữ!”
Những lời sỉ nhục khó nghe, khiến cho Hạ Tuyết Tinh tức giận giậm chân.
Khi nhìn thấy Phó Hàn Tranh đi đến cửa, Hạ Tuyết Tinh liền đuổi theo, chìa tay ôm chặt anh, dùng hai nắm cao ngất ở trước ngực dốc sức cà vào anh, chớp mắt nũng nịu anh, “Tổng giám đốc Phó! Anh thực sự không thích người ta sao? Vừa rồi anh làm cho người ta cực kì dễ chịu, tôi vẫn muốn…”
Nói xong, liền vô liêm sỉ chìa tay hướng về phía giữa quần của người đàn ông.. Bị Phó Hàn Tranh siết chặt lấy cổ tay!
“A! Đau đau đau!”
Hạ Tuyết Tinh hình như đã nghe thấy âm thanh xương cốt của mình bị siết vụn, đau đến nỗi chảy cả nước mắt!
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nghiêm nghị hất cổ tay của cô ta ra, Hạ Tuyết Tinh ngã xuống đất, vẫn kiên trì túm lấy quần của Phó Hàn Tranh.
“Tổng giám đốc Phó…”
Phó Hàn Tranh cúi đầu, ánh mắt lêu ngạo lạnh lùng liếc xuống nhìn đồ vô liêm sỉ ở dưới đất, thờ ơ lên tiếng: “Đừng để tôi phải đích thân sai người ép cô uống thuốc tránh thai.”
Vừa dứt lời, liền đạp Hạ Tuyết Tinh ra.
Hạ Tuyết Tinh nhìn bóng lưng rời đi của Phó Hàn Tranh, đôi môi đỏ cong lên, hừ, anh bảo cô ta uống, thì cô ta sẽ uống sao?
Khó khăn lắm cô ta mới có cái cơ hội này, cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!
Cô ta nhất định sẽ “mang thai” đứa con, hơn nữa, đứa con này, nhất định là họ Phó!
Phó Hàn Tranh vừa nhanh chóng rời khỏi khách sạn, vừa gọi điện thoại cho Mộ Vi Lan, nhưung đối phương đã hiễn thị trạng thái tắt máy.
Anh chau mày lại, sau khi lên xe, đầu óc vẫn hơi choáng váng, nhưng lại không để ý gì nhiều, lập tức lái chiếc Spyker màu đen đến cục dân chính.
Chuông điện thoại reo lên, màn hình hiển thị tên Kỳ Ngạn Lễ.
Ánh mắt anh loé lên vẻ lạnh lùng, rồi nghe máy.
Kỳ Ngạn Lễ bên đó, bộ dạng uể oải hỏi: “Hạ Tuyết Tinh phục vụ anh chắc cũng được chứ?”
“Anh đã đoán được chỉ cần nhắc đến chuyện có liên quan đến Kiều Tang, thì tôi sẽ không quan tâm là thật hay giả, chắc chắc sẽ đến khách sạn, phải không?”
Kỳ Ngạn Lễ nghe thấy giọng điệu oán hận của anh, liền mỉm cười nói: “Phải!”
Phó Hàn Tranh lúc này càng tức giận, thì anh ta càng có cảm giác thành tựu!
Sau khi Kiều Tang đi, anh ta đã phải trải qua địa ngục trần gian, Phó Hàn Tranh cũng nên nếm thử một chút!
“Anh làm như vậy, chỉ sẽ khiến cho Kiều Tang xem thường anh thôi!”
“Haha, anh còn có mặt mũi nhắc đến Kiều Tang sao? Phó Hàn Tranh, tôi nói cho anh biết, anh không xứng! Nghe nói… hôm nay anh vốn dĩ là phải đi với Mộ Vi Lan đến cục dân chính để đăng kí kết hôn phải không? Xem ra, tôi không cẩn thận, nên làm hỏng chuyện của anh rồi?”
“Kỳ, Ngạn, Lễ!”
Kỳ Ngạn Lễ hạ thấp giọng cười nói: “Hàn Tranh, anh có biết không? Bây giờ anh càng nổi giận, bực tức, thì tôi càng vui sướng, hahahahaha.”
Kỳ Ngạn lễ ở trong điện thoại bắt đầu điên cuồng cười to.
Phó Hàn Tranh trực tiếp ném chiếc điện thoại ra ngoài cửa sổ, vừa thu lại ánh mắt, trước mặt đột nhiên có một chiếc xe con lao tới!
Trước mắt, một dải ánh sáng!
Vù!
Kít!
Tiếng phanh xe của bánh xe quẹt đất, trong đêm khuya yên tĩnh, vang lên vô cùng chói tai!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Phó Hàn Tranh nằm bò trên vô lăng, cánh tay phải truyền đến một cơn đau đớn mãnh liệt bứt rứt.
Anh cắn răng, định giơ cánh tay lên, cơn đau đó lại càng thêm kịch kiệt hơn!
Nhưng trong đầu, vừa nãy trong khoảnh khắc nguy hiểm, thứ hiện ra trong chớp mắt, không phải là tránh bị đâm như thế nào, mà là đôi mắt khóc đến đỏ ửng đó của Mộ Vi Lan.
Có lẽ cô, vẫn đang ở cục dân chính đợi anh… Trên cái trán trắng tinh của Phó Hàn Tranh, mồ hôi rơi nhễ nhại.
Anh cắn chặt răng, giơ cánh tay bị thương đó lên, đặt lên trên vô lăng, giẫm vào chân ga, lái về phía cục dân chính.
Trời đổ mưa.
Mộ Vi Lan ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, nước mưa rơi xuống mặt cô, che đậy đi những giọt nước mắt ở trên khuôn mặt của cô.
Ông chú gác cổng thấy cô vẫn cố chấp ngôi đó đợi, liền than thở một tiếng, câm một chiếc ô đi tới, “Cô gái, trời sắp mưa to rồi, cô mau đi đi.”
Mộ Vi Lan không nói gì, cũng không nhận ô, ông chú không còn cách nào khác, đành phải đặt chiếc ô sang một bên cho cô.
Cơn mưa này, rơi thật đúng lúc, cô đang suy nghĩ xem dùng cách nào, để gột rửa sự buồn phiền trong lòng của cô, thì cơn mưa kéo đến.
Mưa bụi biến thành mưa nặng hạt, càng lúc càng to.
Mộ Vi Lan toàn thân ướt sũng, càng lúc càng lạnh, cô ôm chặt mình lại, nhưng vẫn không cảm thấy ấm hơn chút nào.
Khi Phó Hàn Tranh đến, chỉ nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé đang cuộn tròn lại ngồi ở đó, người đàn ông vội vàng bước đến.
Trong ánh nhìn lờ mờ của Mộ Vi Lan, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi giày da màu đen sáng bóng, theo phản xạ giơ mắt lên, trong cơn mưa tầm tã đó, cô đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh.
Bốn mắt nhìn nhau, cứ chăm chú nhìn như vậy, ngưng lại một hồi lâu.
Một người đứng, một người ngồi cuộn tròn dưới đất.
Một người nhìn xuống, một người ngẩng cổ lên nhìn.
Cho đến khi, giọng nói vừa thấp vừa khàn của người đàn ông lên tiếng: “Tiểu Lan, anh đến muộn rồi.”
Nước mắt đã ngưng của Mộ Vi Lan, ngay lập tức trào ra.
Cô đứng dậy, siết chặt hai tay thành nắm đấm đập vào lồng ngực và bả vai của anh, “Tại sao anh lại bỏ em một mình ở đây! Là anh muốn kết hôn cơ mài Anh dựa vào cái gì mà làm nhục em như vậy! Phó Hàn Tranh! Từ giờ em sẽ không thích anh nữa! Em hận anh Cô ghét nhất là cảm giác bị bỏ rơi, ba năm trước, bố cô nhảy lầu tự sát, bỏ lại một mình cô, hôm nay, Phó Hàn Tranh lại cho cô hy vọng, cô tưởng rằng từ nay về sau, cô lại có nhà rồi, nhưng anh đã nuốt lời, anh bỏ cô một mình ở trong cục dân chính, đợi anh cả một ngày!
Cô tưởng rằng sau khi bố mất, thì cô sẽ không để tâm đến một người nào nữa, nhưng cô phát hiện, cô vẫn muốn được người khác đối xử ấm áp, được người khác ấm áp dẫn về nhà, giành cho sự yêu thương.
Phó Hàn Tranh không hề né tránh, mặc cho cô đánh anh, chỗ cánh tay bị trật khớp, truyên đến cơn đau dữ dội, nhưng anh cũng không hề chau mày lại.
Mộ Vi Lan khóc đến nỗi cuối cùng cũng hết sức lực, dùng lực túm lấy cổ áo của anh, nghẹn ngào hét lên: “Em đã ở đây đợi anh cả một ngày! Anh dựa vào cái gì phải để em đợi! Anh có biết cả ngày hôm nay em giống như lại trở về ba năm trước không! Em bị cả thế giới ruông bỏ! Phó Hàn Tranh anh nếu không thể cho em thứ em muốn, thì đừng cho em có bất kì hy vọng nào…”
Tay trai của Phó Hàn Tranh đột nhiên ôm lấy sau đầu cô, cúi người xuống hôn cô.