Mục lục
Vợ Yêu Của Tổng Tài (full) Mộ Vi Lan Phó Hàn Tranh - Truyện: Tác giả: Nguyệt Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 798:

 

Nhưng khi cửa phòng vừa đóng lại, không biết chạm phải cơ quan gì, trên vách tường đối diện phòng làm việc bỗng nhiên bắn đến vô số phi đao, Nguyệt Như Ca thân thủ nhanh nhẹn lăn một vòng trên sàn nhà, tránh thoát tất cả những chiếc phi đao không có mắt kia.

 

Cô nằm trên sàn nhà, nhìn thấy những chiếc phi đao toàn bộ đều găm trên sàn nhà, lực bắn của mỗi chiếc phi đao đều được phát huy tối đa, trúng một dao cũng có thể chết người như chơi.

 

Phòng làm việc của Hàn Chiến… Quả nhiên không thể tùy tiện vào, thật sự hút chết!

 

Nguyệt Như Ca không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô vẫn cúi rạp trên sàn nhà, đưa ánh mắt cảnh giác quét một vòng phòng làm việc, những cơ quan kia bố trí cũng quá bí mật, trong chốc lát không thể tìm được.

 

Vừa rồi lúc đẩy cửa, là chạm vào cơ quan, như vậy cái bàn làm việc trước mắt, chỉ e cũng không thể đụng vào.

 

Ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc không khóa, lộ ra khe hở nhỏ, Nguyệt Như Ca nhìn thấy bên trong có hồ sơ quan trọng.

 

Đang muốn đưa tay mở ngăn kéo ra, trong sân dưới lầu vang lên tiếng động cơ xe hơi.

 

Tệ thật, Hàn Chiến trở về!

 

Nguyệt Như Ca nhìn lướt qua phi đao đầy đất, nhìn lại mình không phát hiện chút vết thương hay tổn hại nào, trong lòng cảm thấy hốt hoảng.

 

Bây giờ cô vẫn đủ thời gian đi ra ngoài, coi như mọi chuyện đều chưa xảy ra, nhưng không cách nào che giấu hiện trường phòng làm việc này được.

 

Giờ phút này nếu cô rời khỏi phòng làm việc, nghỉ ngờ của Hàn Chiến sẽ càng nặng hơn, nhưng nếu cô không rời đi…

 

Bước chân trầm ổn, càng lúc càng tiến gần, mỗi bước giống như đang giẫm lên trái tim căng thẳng của Nguyệt Như Ca, tim đập càng lúc càng nhanh, cả người căng như dây đàn.

 

Ngay lúc cánh cửa phòng làm việc được một bàn tay thon gây đẩy ra, tay Nguyệt Như Ca cũng vừa chạm đến một cơ quan bên cạnh bàn làm việc.

 

Hàn Chiến vừa đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy một mũi tên nhọn hoắc trong bức tường sau lưng xé gió bắn vào Nguyệt Như Ca!

 

Hàn Chiến nhào qua, ôm chặt lấy cô gái bảo vệ trong ngực, lăn mấy vòng trên sàn nhà!

 

Những mũi tên nhọn kia, toàn bộ đều găm vào tấm thảm sàn thật dày, mỗi mũi tên đứng sừng sững trên sàn nhà không nhúc nhích.

 

Nguyệt Như Ca nằm ở trong ngực Hàn Chiến, khuôn mặt nhỏ nhắn nhúc nhích, nhìn về phía đống mũi tên găm trên sàn nhà, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo và thoáng chút sợ.

 

Với thân thủ của cô, đương nhiên có thể tránh thoát những mũi tên nhọn vừa rồi, nhưng nếu bị Hàn Chiến nhìn thấy, thân phận cô sẽ lập tức bại lộ, cho nên cô phải đánh liều, rốt cuộc Hàn Chiến có cứu cô hay không.

 

Hàn Chiến nhìn lướt qua đống tang vật giết người trên sàn nhà, quay đầu lại nhìn cô gái đang run rẩy trong ngực anh, giọng nói không hề gợn một tia tức giận nào: “Cô đến phòng làm việc của tôi làm gì?”

 

Trước khi anh vào phòng làm việc, Nguyệt Như Ca đã nghĩ ra cách lấp liếm, Hàn Chiến hỏi vấn đề này đều nằm trong dự liệu của cô, cho nên Nguyệt Như Ca run rẩy đáp, “Tôi chỉ tò mò thôi mà, anh ra nghiêm lệnh cấm tôi vào phòng làm việc của anh, nhưng tôi lại tò mò muốn nhìn bên trong xem rốt cuộc có cái gì không đúng mà không cho tôi vào.

 

Trả lời như vậy, ngược lại cũng rất thành thật, không giống nói dối.

 

Hàn Chiến nằm trên sàn nhà, dùng sức kéo cô gái đang nằm trong ngực gần sát vào người anh, ngực cô bé và ngực anh, hoàn toàn kề sát.

 

Gò má Nguyệt Như Ca vừa đỏ vừa nóng, muốn vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng lại bị bàn tay đàn ông dùng sức túm chặt chiếc eo thon, không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là dán chặt vào thân thể nóng bỏng của người đàn ông, “Anh Hàn?”

 

Tròng mắt đen thẳm của người đàn ông, thẳng tắp nhìn chăm chằm đôi mắt long lanh của cô, “Nhuyễn Nhuyễn, tim cô đập rất nhanh, cô đang nói dối sao?”

 

“Tôi không cóI”

 

“Vậy tại sao tim đập nhanh như vậy? Hửm?”

 

Nguyệt Như Ca nhìn ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm của Hàn Chiến, tim càng đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ hơn, nói chuyện cũng lắp bắp, “Hàn, anh Hàn, anh ôm tôi như vậy, tôi dĩ nhiên… dĩ nhiên là… tim đập nhanh, nói gì thì nói…”

 

Người đàn ông dùng ánh mắt sâu không thấy đáy khóa chặt đôi môi đỏ mọng của cô gái, “Cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK