Chương 1285:
“Chỉ nói với em thôi” Lâm Bạc Thâm nhìn cô trìu mến, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Phó Mặc Tranh lại hỏi: “Vậy lần trước tại Đế Đô anh mang mì cay đến cho em là bị ai đánh?”
“Cố Đình Xuyên”
“Anh ta tại sao lại đánh anh?”
Lâm Bạc Thâm nói: “Bởi vì anh không cho phép hắn ta có bất kỳ suy nghĩ nào đến em, hắn cũng không vừa lòng khi anh và em có những vướng mắc không rõ ràng nên xông vào đánh anh, nhưng em đừng lo, lúc đó là anh đánh hắn, kết quả là anh thắng”
Phó Mặc Tranh: “Em không phải là một món đồ, tại sao các anh lại dùng thắng thua để quyết định”
Lâm Bạc Thâm cười nhẹ: “Bởi vì anh biết mình sẽ không thua, dù là đánh nhau hay đua xe cũng vậy”
“Đua xe? Anh cũng biết đua xe sao?”
Lâm Bạc Thâm nói: “Đánh cược với Cố Đình Xuyên là lần đầu tiên, cũng là lần đầu anh đua xe. Có điều sau khi trải nghiệm rồi anh mới phát hiện hóa ra Mặc Mặc của anh lợi hại đến vậy, đua xe tốt như vậy chắc chắn không phải là một chuyện đơn giản.”
Phó Mặc Tranh nhếch môi gật đầu: “Nhưng anh không thích em đua xe.
“Nếu không có gì nguy hiểm đến tính mạng thì anh có thể chấp nhận coi như em đi xả hơi, nhưng dùng mạng để đua xe thì cho dù đua vì anh cũng không được, anh không cho phép, không được phép.”
Ngủ ngon cả một đêm.
Sáng sớm, Lâm Bạc Thâm đã dậy làm bữa sáng, không vội vàng đi công ty như bình thường.
Anh nấu cháo, làm món cơm trộn đậu giác chua thịt băm, trứng rán và bánh mì nướng.
Sau khi Phó Mặc Tranh tỉnh dậy, cô tắm rửa và đi xuống lầu, thấy người đàn ông đang bận rộn trong bếp.
Cô đứng đó, trầm trồ một lúc.
Chúa rất công bằng với Lâm Bạc Thâm, Chúa ban cho anh một xuất thân khốn khó nhưng lại ban cho anh có trí thông minh và vẻ ngoài tuyệt vời.
Chỉ nhìn vào bản thân Lâm Bạc Thâm, khó ai có thể tưởng tượng răng anh ấy có một người cha là một tội phạm vì cờ bạc mà bắt cóc tống tiền.
Bởi vì Lâm Bạc Thâm anh có đủ bình tĩnh và lịch lãm.
Anh ấy khá đẹp trai ngay cả khi nấu ăn.
Phó Mặc Tranh đã đứng đó rất lâu, và Lâm Bạc Thâm quay lại nhìn cô sau khi cảm nhận được có người nhìn anh.
Người đàn ông cười nhẹ, chào hỏi cô đi tới: “Đến đây phụ anh một tay”
Phó Mặc Tranh không nghĩ nhiều, bước tới hỏi: “Em có thể giúp được gì?”
Cô ấy không biết nấu ăn, và anh cũng không biết điều đó.
Lâm Bạc Thâm đưa tay ra, giữ cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng và ôm lấy cô.
Như trước đây, anh đang nấu ăn và cô ở trong vòng tay của anh.
Phó Mặc Tranh hỏi: “Đây cũng gọi là một sự giúp đỡ?”
Lâm Bạc Thâm cười và phát ra một tiếng “ừm” yếu ớt, giọng nói của anh ta tuyệt đẹp và trầm thấp nói: “Như thế này thật tốt.”
Phó Mặc Tranh bị anh cố định trên ngực.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng với cổ tay hơi cuộn lại, để lộ cánh tay mảnh khảnh. Phó Mặc Tranh cúi đầu xuống và thoáng thấy hình xăm nhỏ màu cam ở bên trong cánh tay trái, như trước đây. Cô đưa tay lên, dùng ngón tay chạm vào hình xăm màu cam rồi hỏi: “Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc xóa hình xăm này à?”
Lâm Bạc Thâm nói: “Không. Anh đã hứa với em rằng ngay cả khi hai chúng ta chia tay nhau, anh cũng sẽ không xóa hình xăm này vì anh không muốn thất hứa”
Khóe môi Phó Mặc Tranh hơi cong lên rất hài lòng.
Lâm Bạc Thâm dụi cằm vào ngọn tóc của cô, cũng rất hài lòng khi thấy cô ngoan ngoãn trong tay anh. Anh sẽ giúp cô hồi tưởng lại thói quen nhỏ với anh ấy từng chút một.