Mục lục
Vợ Yêu Của Tổng Tài (full) Mộ Vi Lan Phó Hàn Tranh - Truyện: Tác giả: Nguyệt Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56

Phó Chính Viễn nắm cây gậy trong tay, sắc mặt ông trở nên nghiêm trọng: “Phó Hàn Tranh, đây không phải là 40 triệu mà là 40 triệu đô la. Con sẵn sàng hy sinh vì người phụ nữ này sao!”

Hướng Nam Tây làm như “người hòa giải”: “Bố, bố đừng giận nữa. Vi Lan cũng không phải là cố tình làm sai hợp đồng”

Phó Chính Viễn nghe thấy vậy, ông không những không nguôi giận mà còn thêm tức giận hơn, ông đứng dậy, nắm chặt cây gậy và trừng mắt nhìn Mộ Vi Lan: “Lỗi sai này không phải là cố tình mà là cố ý!”

Lời nói của ông đều đang chất vấn cô, không chừng bây giờ ông đang coi cô là gián điệp do công ty đối thủ phái đến.

Lần này Hướng Nam Tây thực sự may mắn. Phó Chính Viễn vốn dĩ đã không thích bây giờ càng không thể chấp nhận cô được. Phó Chính Viễn lạnh lùng quay người rời khỏi phòng khách, như thể không muốn nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.

Hướng Nam Tây giả vờ an ủi Mộ Vi Lan: “Vi Lan, bố chỉ là nhất thời nóng giận. Lần này cô đã phạm sai lầm quá lớn, đợi mấy hôm nay, bố hết giận, cô hãy đến xin lỗi bố.”

Mộ Vi Lan lạnh lùng nhìn cô ta: “Rốt cuộc là lỗi của ai, cô tự mình biết rõ. Người hại Phó Thị tổn thấy 40 triệu đô không phải là tôi.”

Cô quá lười để đấu với Hướng Nam Tây, cô càng ghét ở cùng Hướng Nam Tây và Phó Hàn Tranh luôn bảo vệ cô ta, cô đi thẳng lên lầu hai.

Trong phòng khách, chỉ còn lại Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây, Hướng Nam Tây cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng dò hỏi: “Hàn Tranh, có phải là Vi Lan giận tôi không?”

Phó Hàn Tranh lạnh lùng, thờ ơ đáp lại một câu: “Cô ấy giận cô, không phải là rất bình thường sao?”

Hướng Nam Tây hơi giật mình, cô ta nhìn Phó Hàn Tranh đi theo Mộ Vi Lan lên lầu. Trong giọng điệu bình thản của anh, cô ta lại cảm thấy rằng anh cũng đang giận cô ta.

Anh vì Mộ Vi Lan mà nổi giận với cô ta?

Khi Phó Hàn Tranh đẩy cửa vào, anh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé đang bực bội đứng bên cạnh cửa sổ.

Anh bước tới, cô tức giận nói: “Tôi đã làm đơn từ chức rồi, mong tổng giám đốc Phó phê duyệt cho tôi từ chức. Dù sao thì lần này anh kêu tôi đền chín tỷ, không chừng lần sau sẽ là mười mấy tỷ, tôi không đền nổi đâu.”

Ai mà biết liệu Hướng Nam Tây có hãm hại cô nữa không. Lần sau con số mà lớn hơn, cho dù cô bán thân cũng không thể đền nổi.

Phó Hàn Tranh nhìn cô xả giận, anh bật cười, đôi môi khẽ nhếch lên: “Tôi có nói để cô đền chín tỷ chưa?”

“Anh có nói! Anh rõ ràng bảo tôi đền chín tỷ…”

Bây giờ cô bắt đầu tự hỏi liệu có phải là Hướng Nam Tây và Phó Hàn Tranh hợp sức lại để hại cô không?

“Chẳng phải tôi đã nói có thể lao động bồi thường hay sao?”

Anh chăm chú nhìn cô, trái tim Mộ Vi Lan đột nhiên lỡ một nhịp.

Anh vừa mới giúp Hướng Nam Tây để Phó Chính Viễn hiểu lầm cô, chết tiệt, bây giờ cô lại vì câu nói này mà xao động!

“Ai, ai muốn lao động bồi thường cho anh! Đó không phải là chuyện tôi làm, tại sao tôi phải thừa nhận chứ? Tôi vốn dĩ không cần phải bồi thường chín tỷ này! Phó Hàn Tranh, nếu anh thực sự thích Hướng Nam Tây, thực sự muốn bảo vệ cô ta, vậy thì anh hãy sớm nói với bố anh, tôi chỉ là người anh tìm đến để diễn kịch, nếu không Hướng Nam Tây sẽ luôn nhằm vào tôi..”

Cô vẫn chưa nói xong những điều mình muốn nói, Phó Hàn Tranh đã vươn tay ra và ôm cô vào lòng, anh khẽ nhíu mày và nhìn cô: “Cô cho rằng vừa nãy tôi đang bảo vệ Hướng Nam Tây?”

Lẽ nào không phải sao? Anh không cho cô giải thích, chẳng phải là vì không muốn để Phó Chính Viễn trách tội Hướng Nam Tây hay sao?

Anh vừa mới bảo vệ Hướng Nam Tây, bây giờ lại chạy đến ôm cô là có ý gì, Mộ Vi Lan vùng vẫy: “Anh bỏ tôi ra, Phó Hàn Tranh, chúng ta chỉ là vợ chồng giả, anh không được phép ôm tôi! Còn nữa, sau này anh cũng không được hôn tôi!”

Người đàn ông ngạo mạn như Phó Hàn Tranh, sao có thể nghe theo lời cô được chứ, cánh tay của anh vẫn giữ chặt eo cô, anh nói: “Nếu vừa nãy cô giải thích rõ ràng mọi chuyện, bố sẽ chỉ ghét cô hơn mà thôi.”

Mộ Vi Lan trừng mắt nhìn anh: “Phó Hàn Tranh, cho dù anh muốn bảo vệ Hướng Nam Tây, cũng không phải nói những điều vớ vẩn đó chứ?”

Phó Hàn Tranh không thích bộ dạng hung dữ này của Mộ Vi Lan, anh nhíu mày nhiều hơn, nhưng vẫn tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Hướng Nam Tây là vợ của anh trai tôi. Cô ấy làm con dâu của bố tôi lâu hơn cô. Và với việc anh trai tôi qua đời, cô ấy và Tiểu Hàm trở thành góa phụ và trẻ mồ côi bố. Bố tôi trước giờ vẫn luôn nghiêng về phía cô ấy, nếu vừa nãy cô nói Hướng Nam Tây hại cô, cho dù bố tôi có biết rõ, cũng sẽ không có thiện cảm với cô và sẽ chỉ cảm thấy cô đang gây chuyện.”

Mộ Vi Lan sững sờ, anh hình như không phải là đang lừa cô. Như vậy là vừa nãy anh thực sự suy nghĩ cho cô?

Nhưng mà, Phó Hàn Tranh đột nhiên giải thích nhiều như thế khiến cô có chút ngạc nhiên. Anh giải thích một cách hợp lý, khiến cho cô cảm thấy vừa nãy mình đã quá bốc đồng, cô cúi mặt xuống, cắn môi và khẽ nói: “Cô ta là con dâu của bố anh, dù sao tôi cũng không phải là thật. Bố anh trách tôi thì trách đi, chỉ cần anh đừng kêu tôi bồi thường chín tỷ đó là được!”

Phó Hàn Tranh nhìn nhằm nhằm xuống đầu cô, không biết nên tức giận hay nên cười, vừa rồi cô trách anh giúp Hướng Nam Tây, trách anh không để cô giải thích chỉ đơn giản là vì sợ phải gánh nợ?

“Cô không cần phải trả chín tỷ, mặc dù chuyện này không phải do cô trực tiếp gây ra, nhưng là cô gián tiếp hại tôi tổn thất nhiều tiền như thế. Bây giờ, tôi rất không thoải mái.”

Mộ Vi Lan ngây người.

Tổn thất nhiều tiền như thế một lúc, là người cũng đều sẽ cảm thấy không vui. Kể cả Phó Hàn Tranh có rất nhiều tiền, nhưng mà có người kinh doanh nào lại không muốn kiếm nhiều tiền chứ?

“Vậy…vậy phải làm thế nào anh mới thoải mái hơn?”

Cô ngước mặt lên, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Anh nhìn sâu vào trong mắt cô, như thể muốn nhìn thấu cô, ánh mắt anh rực cháy và chăm chú: “Trong lòng khôi thoải mái, cơ thể đương nhiên cũng khó chịu, ví dụ như bây giờ.”

Ánh mắt anh nhìn cô quá nóng bỏng. Mộ Vi Lan dường như đã hiểu được, cô vô thức lùi về phía sau. Ngay khi con tim cô đang đập loạn xe, một giọng nói trẻ con vang lên ngoài cửa.

“Bố! Mộ Một Có phải hai người đã về rồi không?”

Cô giật mình, ngước nhìn lên đôi mắt cười của anh: “Tiểu, Tiểu Đường Đậu tới rồi.”

Cô vừa dứt lời, cánh cửa phòng ngủ được cô bé đẩy ra, Tiểu Đường Đậu vừa nhìn thấy Mộ Vi Lan, cô bé lập tức chạy đến và ôm chầm lấy Mộ Ví Lan: “Mộ Mộ! Con còn tưởng mẹ không cần con và bố nữa!”

Mộ Vi Lan sững sờ: “Không, không”

Cô vô thức liếc nhìn người đàn ông đang đứng dựa vào tường bên cạnh, tim cô bất chợt đập nhanh hơn.

Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của mình lên và nói: “Thật sao? Mộ Mộ, mẹ sẽ không bỏ rơi con, và cũng sẽ không bỏ rơi bố đúng không?”

Mộ Vi Lan không thể từ chối Tiểu Đường Đậu, cô liền gật đầu: “Ừm, mẹ sẽ không bỏ rị “Vậy Mộ Mộ nói đi, mẹ cũng sẽ không bỏ rơi bố”

Mộ Vi Lan tê dại, Phó Hàn Tranh đang ở bên cạnh cô, cô làm sao có thể nói được cơ chứ. Nhưng mà nhìn Tiểu Đường Đậu chu mỏ như sắp khóc, cô không thể chịu đựng nổi, ấp úng nói: “Mẹ…mẹ cũng sẽ không bỏ rơi bố con”

Người đàn ông dựa vào tường với đôi chân dài bắt chéo, bất chợt nở một nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK