Chương 87
Sau khi Mộ Vi Lan tan làm, cô đến trường mẫu giáo đón Tiểu Đường Đậu, sau đó cùng cô bé đến bệnh viện.
Mộ Vi Lan một tay cầm cặp sách hồng của cô bé, một tay dắt cô bé đi vào trong bệnh viện.
Tiểu Đường Đậu nhìn thấy Phó Hàn Tranh ngồi trên băng ghế dài ở đằng xa, cô bé lon ton chạy tới: “Bố!”
Phó Hàn Tranh nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng trở nên dịu dàng sau khi nhìn thấy hai mẹ con họ.
Tiểu Đường Đậu lao vào vòng tay của Phó Hàn Tranh, cô bé ôm cổ anh và nũng nịu nói: Bố, bố một ngày không gặp Đường Đậu rồi, bố có nhớ Đường Đậu không?”
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán của cô bé và nói: “Ừm, nhớ.”
“Vậy bố có nhớ Mộ Mộ không?” Khi Tiểu Đường Đậu hỏi điều này, cả hai người lớn đều sững sờ.
Mộ Vi Lan cắn môi, Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô đầy tình tứ, khuôn mặt cô hơi nóng lên, và chỉ nghe thấy giọng nói hờ hững của anh vang lên: “Con hỏi xem Mộ Mộ có nhớ bố không?”
Tiểu Đường Đậu còn nhỏ, không hiểu chuyện giữa nam và nữa, cô bé chỉ về phía Mộ Vi Lan và nhắc nhở Phó Hàn Tranh: “Bố, Mộ Mộ đang ở đây, mẹ đều nghe thấy rồi, con còn cần phải giúp bố hỏi không?”
Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô bé và thốt lên một từ: “Hỏi”
“Ồ”
Tiểu Đường Đậu ngẩng mặt lên, nhìn Mộ Vi Lan với đôi mắt to tròn long lanh của mình: “Mộ Mộ, bố hỏi mẹ có nhớ bố không!”
Tại sao trước đây cô không nhận ra người đàn ông này trẻ con như thế chứ!
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý trong mắt anh, Mộ Vi Lan mới nhận ra anh không trẻ con, mà là cố tình trêu chọc cô.
Cô ngồi xuống ghế và dứt khoát trả lời: “Không nhớ.”
Tại sao cô phải nhớ anh?
Nghĩ đến việc anh và Hướng Nam Tây có một đứa con, cô trốn anh còn không kịp, sao có thể nhớ anh chứ!
Tiểu Đường Đậu bĩu môi: “Bố, Mộ Mộ không nhớ bố!”
Mộ Vi Lan tưởng rằng Phó Hàn Tranh sẽ châm chọc cô vài câu, nhưng anh lại không nói gì. Cô vô thức liếc nhìn anh: “Đúng rồi, khi nào bố có thể tỉnh lại?”
“Bác sĩ nói nếu không có gì, ngày mai có thể tỉnh lại rồi.”
Tiểu Đường Đậu nghe thấy ngày mai ông nội có thể tỉnh lại, cô bé vui mừng vỗ tay: “Quá tốt rồi! Hôm nay cô giáo dạy chúng con gấp hạc giấy, con đã gấp rất nhiều. Đợi ngày mai ông tỉnh lại, con sẽ tặng hạc giấy cho ông!”
Tiểu Đường Đậu chạy tới mở cặp sách, lấy hạc giấy ra cho Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan xem: “Bố, Mộ Mộ, hai người xem hạc giấy con gấp có phải là rất đẹp không?”
Mộ Vi Lan đưa tay xoa đầu cô bé và nói: “Đẹp lắm, Đường Đậu tặng hạc giấy cho ông nội, ông nội chắc chắn sẽ rất vui.”
Cô bé gật đầu ngây ngô và nói: “Vâng! Chỉ cần ông nội vui là sẽ khỏi bệnh!”
Nói xong, Tiểu Đường Đậu dựa vào chân Phó Hàn Tranh và ngước mặt lên hỏi: “Bố, sáng nay bố có ăn đồ ăn sáng mà Mộ Mộ mang đến không?”
Phó Hàn Tranh cau mày: “Đồ ăn sáng?”
“Vâng! Con nói với Mộ Mộ rằng bố bình thường không ăn sáng, Mộ Mộ sợ bố đói bụng nên mang đồ ăn đến cho bố!”
Mộ Vi Lan hơi chột dạ, khi cô ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh: “Hóa ra là thực sự có bữa ăn sáng yêu thương à.”
“Cái gì, bữa ăn sáng yêu thương gì chứ, là Đường Đậu kêu tôi…”
“Đồ ăn đâu?” Phó Hàn Tranh ngắt lời cô và kiên nhẫn hỏi với một nụ cười trong mắt anh.
Mộ Vi Lan thấy anh trêu chọc cô như thế, cô trả lời dứt khoát: “Vứt rồi.”
“Vứt rồi?” Phó Hàn Tranh nói tiếp: “Bắt đầu từ mai, cô phải làm đồ ăn sáng cho tôi và Đường Đậu.”
Làm đồ ăn sáng cho Tiểu Đường Đậu, cô không có ý kiến. Nhưng làm cho anh ăn, tại sao chứ?”
“Tại sao tôi phải làm cho anh ăn?” Cô cũng không nợ anh!
Phó Hàn Tranh tiến lại gần hơn: “Cô ném bữa sáng của tôi đi, cô còn nói nữa à?”
Khóe miệng Mộ Vi Lan khẽ giật.
Tại sao người đàn ông này lại mặt dày như thế chứ!
Đang nói chuyện, y tá ở đó đột nhiên bấm chuông cảnh báo, rất nhanh, vài bác sĩ vội vàng chạy đến phòng bệnh của Phó Chính Viễn.
Lần đầu tiên Tiểu Đường Đậu thấy cảnh tượng này, cô bé kéo quần Phó Hàn Tranh và hỏi: “Bố, có phải là ông khó chịu không? Bác sĩ vào trong tiêm cho ông nội phải không?”
Phó Hàn Tranh lo lắng nhìn vào trong phòng bệnh, anh đưa tay xoa đầu cô bé: “Ông nội không sao đâu, Đường Đậu đừng sợ.”
“Ừm! Đường Đậu không sợ! Ông nội chắc chắn sẽ ổn thôi! Ông nội còn phải đưa Đường Đậu đi ăn kẹo hồ lô!”
Mười phút sau, bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt thoải mái và nói với Phó Hàn Tranh: “Anh Phó, ông Phó đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi. Ông ấy đã tỉnh lại, mọi người có thể vào trong gặp ông ấy, nhưng mà, đừng kích động ông ấy”
Tiểu Đường Đậu nghe tin ông nội tỉnh lại, cô bé cười toe toét: “Bố, ông tỉnh rôi! Chúng ta vào trong thăm ông có được không!”
Phó Hàn Tranh cầm tay Tiểu Đường Đậu và khẽ trả lời.
Mộ Vi Lan vẫn đứng đó, cắn môi nói: “Tôi, tôi không vào thì hơn, tôi sợ ông gặp tôi sẽ tức giận.”
Phó Hàn Tranh không làm khó cô, anh nắm tay Tiểu Đường Đậu vào trong phòng bệnh.
Phó Chính Viễn vẫn đang đeo mặt nạ dưỡng khí, Tiểu Đường Đậu chạy đến bên giường bệnh, cô bé chớp chớp mắt nhìn ông và hỏi: “Ông nội, khi nào ông mới có thể dậy vậy? Đường Đậu muốn ông mau khỏe lại.”
Phó Chính Viễn yếu ớt nắm lấy tay Tiểu Đường Đậu, vẻ mặt đầy yêu chiều.
Khi nhìn sang Phó Hàn Tranh, sắc mặt ông trâm xuống, Phó Hàn Tranh mím môi nói: “Bố, con biết bây giờ bố vẫn còn giận con. Đợi bố khỏe lại, chúng ta nói chuyện sau.: Sau khi nói chuyện với Phó Chính Viễn một lúc, Phó Hàn Tranh dắt Tiểu Đường Đậu ra ngoài: “Đợi mấy hôm nữa ông khỏe lại, bố sẽ đưa con đến thăm ông, bây giờ ông cần nghỉ ngơi.”
Tiểu Đường Đậu ngoan ngoãn gật đầu: “Ông, Đường Đậu đi trước đây.
Mấy hôm nữa Đường Đậu sẽ đến thăm ông. Ông hãy nghỉ ngơi, đừng tức giận có được không?”
Phó Chính Viễn được sưởi ấm khi nghe cô bé nói. Trở về từ quỷ môn quan, nghe thấy những lời ngọt ngào của Tiểu Đường, khóe mắt ông ươn ướt và khẽ gật đầu.
Mặc dù Tiểu Đường Đậu chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, nhưng lại hiểu biết nhiều hơn với những đứa con bất hiếu hơn ba mươi tuổi!
Phó Hàn Tranh đưa Tiểu Đường Đậu ra khỏi phòng, Mộ Vi Lan lo lắng hỏi: “Ông ấy thế nào rồi?”
“Trông có vẻ khá tốt, lát nữa tôi sẽ kêu dì Lan tới chăm sóc. Tôi đưa cô và Đường Đậu về nhà”
Khi vào trong xe, Mộ Vi Lan nghĩ đến bệnh tình của Phó Chính Viễn, cô do dự nói: “Phó Hàn Tranh, thời gian này, anh đừng nhắc đến tôi với bố anh, cũng đừng…đừng nhắc đến chuyện anh muốn kết hôn với tôi.”