Chương 569:
Mộ Vi Lan hơi lạnh, nép sát vào lòng Phó Hàn Tranh.
Bàn tay to của anh xoa nhẹ lên bụng cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tới kỳ rồi?”
“Sao anh biết?”
“Anh nhớ rõ chu kỳ của em mà.”
Mộ Vi Lan nhìn khuôn mặt tuấn tú trên đỉnh đầu, cô mím môi nói: “Hàn Tranh, anh thật tốt.”
“Đừng tưởng nịnh anh như vậy là không phải viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ kia.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Vi Lan trở nên suy sụp trong thoáng chốc: “Hả? Vẫn phải viết sao?”
“Trí nhớ không tốt, mãi vẫn không biết mình sai ở đâu ật Mộ Vi Lan ghen tuông nói: “Vậy vì sao Tiểu Đường Đậu đi ăn KFC chỉ viết năm mươi chữ, còn em đi ăn lẩu lại phải viết những hai nghìn chữ? Phó Hàn Tranh, anh quá bất công! Cái gì mà đời này chỉ cưng chiều mình em, xem ra tất cả chỉ toàn là lừa dối.”
“Tiểu Đường Đậu ăn KFC có đến mức đau dạ dày như em không?”
Mộ Vi Lan: “…”
“Huống hồ Tiểu Đường Đậu biết được mấy chữ? Đối với con bé, viết năm mươi chữ đã là nhiều lắm rồi.”
Mộ Vi Lan: “…”
Được rồi, cô sai.
Đến nửa đêm, Mộ Vi Lan mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, Phó Hàn Tranh ôm chặt khẽ hôn cô, khàn khàn cất tiếng: “Nếu đau quá cứ nói với anh, chúng ta tới bệnh viện.”
Mộ Vi Lan lẩm bẩm một tiếng: “Em hết đau rồi… Mau ngủ thôi.”
Phó Hàn Tranh duỗi tay, ôm cô chặt hơn.
Lục Hỉ Bảo ngủ đến nửa đêm thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập ở bên ngoài.
Buổi tối cô ăn hơi no nên không thể ngủ sâu, nghiêng ngả lảo đảo ra ngoài mở cửa.
“Ai vậy, khuya thế này còn tới đây làm gì?”
Chợt nhớ đến lần bị bắt cóc khi đi lấy đồ chuyển phát nhanh, Lục Hỉ Bảo lập tức tỉnh táo hơn hẳn, cảnh giác nhìn ra.
Cô muốn nhìn qua mắt mèo xem thử, ngoài cửa đã vang lên một giọng nam trầm thấp.
“Là anh”
Lục Hỉ Bảo sửng sốt ba giây, đầu óc trống rỗng, sau đó cô vội vàng mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô đã thấy dáng vẻ bôn ba mệt mỏi của Giang Thanh Việt đang đứng ở bên ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt của Lục Hỉ Bảo dâng đầy.
Anh bình an trở về tìm cô rồi.
Hơn nửa tháng nay, họ chưa từng liên lạc với nhau lấy một lần.
Có những người có thể gặp nhau nhờ máy bay, có những người có thể gặp nhau nhờ cỗ máy thời gian, nhưng cũng có người chỉ qua giấc mơ thôi.
Lục Hỉ Bảo nhào vào lòng anh, đôi tay ôm chặt lấy người kia.
Giang Thanh Việt không nói gì mà giang rộng tay ra, ôm chặt cô gái trước mặt vào lòng mình, còn hữu dụng hơn trăm ngàn lời nói.
Giang Thanh Việt ôm Lục Hỉ Bảo lên như ôm một chú chuột túi nhỏ, sau khi vào phòng, anh dùng chân đóng cửa lại.
Đôi tay cô choàng qua cổ anh, đôi mắt long lanh ngập nước: “Đúng là anh sao? Hay là em lại nằm mơ rồi?”
Cô gái vươn tay ra, nhéo lên khuôn mặt tuấn tú của Giang Thanh Việt.
Đôi mắt đen của anh hướng thẳng về phía cô, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Đau lắm.”
Lục Hỉ Bảo nhìn mặt anh bị cô véo đỏ ửng, cô đau lòng xoa xoa, sau đó đột nhiên lại nhéo mạnh mặt mình.
“Á… Đau quá!”
Giang Thanh Việt cười nhẹ: “Đúng là anh thật, không phải em đang nằm mơ đâu. Cô nhóc, anh đã về rì Cuối cùng Lục Hỉ Bảo cũng không nhịn nổi, cô tựa lên vai anh, nghẹn ngào nói: “Giang Thanh Việt… Em nhớ anh lắm… Anh có biết nửa tháng nay em nhớ anh đến mức nào không?”
“Anh biết. Em nhớ anh bao nhiêu, anh cũng nhớ em bấy nhiêu.”
Hai ngón tay của Lục Hỉ Bảo chọt chọt trên gương mặt anh tuấn của anh, rốt cuộc khuôn miệng xinh xắn đã nở một nụ cười tươi rói.
Hai người thân thiết một lúc lâu trên salon.
Lục Hỉ Bảo phát hiện đã hai giờ sáng rồi, cô tò mò hỏi: “Anh đi từ đâu về đây vậy?”
“Israel.”
“Xa như vậy sao, nhất định là anh đói lắm nhỉ, em nấu đồ ăn khuya cho anh!”
Giang Thanh Việt không ngăn cô lại, anh thật sự đói bụng và cũng rất mệt mỏi.