Chương 1319:
Lâm Bạc Thâm giật mình, đưa bàn tay của anh chạm lên má cô, nhẹ giọng hỏi: “Mặc Bảo, em có chắc là địa chỉ này không? Tiểu khu Đô Vựng mà em nói có phải là nơi năm cạnh tiểu khu Lục Thành, nơi ngày trước chúng ta từng sống khi ở Đế Đô hay sao?”
Phó Mặc Tranh nhìn thẳng vào mắt anh và gật đầu: “Em chắc chắn”
Nhưng số 601 tòa nhà 12, giống hệt như số nhà của họ khi ở tiểu khu Lục Thành.
Lâm Bạc Thâm không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy.
Phó Mặc Tranh ở bên cạnh giục:”Bạc Thâm, mau gọi điện cho anh Thịnh đi, Tiểu Đậu Nha đang rất khó chịu”
Lâm Bạc Thâm ngay lập tức gọi cho Thịnh Hoài Nam, nói cho Thịnh Hoài Nam biết địa chỉ, đồng thời yêu cầu anh ta đến tiểu khu Đô Vựng tìm Tiểu Đậu Nha.
Nếu bệnh của Tiểu Đậu Nha nặng, thì hãy để Thịnh Hoài Nam đưa cô bé đến bệnh viện để điều trị trước.
Tiểu khu Đô Vựng cách thành phố không xa, Thịnh Hoài Nam chẳng mấy chốc đã lái ô tô đến nơi.
Ngay khi Thịnh Hoài Nam đến số 601, tòa nhà 12, tiểu khu Đô Vựng, anh lập tức bấm chuông và cánh cửa nhanh chóng mở ra.
Cánh cửa mở ra, trước mặt anh ta là một bà lão với mái tóc bạc trắng.
Thịnh Hoài Nam nghĩ chắc hẳn đây là bà của Tiểu Đậu Nha, liền hỏi: “Bà ơi, xin hỏi đây có phải là nhà của Tiểu Đậu Nha không?”
Bà lão cau mày khó hiểu hỏi: “Tiểu Đậu Nha? Tiểu Đậu Nha nào?”
Thịnh Hoài Nam nghĩ rằng có thể mình đã tìm nhầm địa chỉ, sau đó nhìn lên số nhà trên cửa, là 601, không sai.
“Bà ơi, đây có phải số 601 tòa nhà 12 không?”
Bà lão cảm thấy Thịnh Hoài Nam có chút kỳ quái, trong lòng nóng nảy: “Đúng vậy, cậu có câu hỏi nào nữa không?”
“Cháu gái của bà không phải tên là Tiểu Đậu Nha hay sao?”
Bà cụ trừng mắt nhìn anh ta: “Nhà chúng tôi có Giá Đỗ, nhưng không có đứa trẻ nào tên Tiểu Đậu Nha cả, hơn nữa nhà tôi cũng không có đứa cháu gái nào, chỉ có duy nhất một đứa cháu trai”
Thịnh Hoài Nam: “Bà ơi, vậy có đứa trẻ nào tên là Tiểu Đậu Nha trong tòa nhà này không?”
Bà cụ khó chịu xua tay: “Làm gì có Tiểu Đậu Nha nào, tôi căn bản không biết tên mấy đứa nhỏ trong tòa nhà này, cũng không nhớ có đứa trẻ nào tên Tiểu Đậu Nha trong tòa nhà này! Cậu tìm nhầm chỗ rồi! Cậu còn việc gì không ? Không còn việc gì thì tôi đóng cửa đây!”
Cánh cửa đóng rầm một cái, làm một làn gió mạnh thổi vào người Thịnh Hoài Nam.
Phó Mặc Tranh đến bên cạnh Lâm Bạc Thâm hỏi rằng Thịnh Hoài Nam đã gặp được Tiểu Đậu Nha chưa.
Trong lúc chờ Thịnh Hoài Nam gọi điện, Lâm Bạc Thâm liếc nhìn số điện thoại người gọi và nhanh chóng trả lời.
Lâm Bạc Thâm vừa đưa tay để võ về Phó Mặc Tranh vừa hỏi Thịnh Hoài Nam qua điện thoại: “Sao rồi, có gặp được Tiểu Đậu Nha không?”
Thịnh Hoài Nam ở đầu dây bên kia nghỉ ngờ hỏi: “Bạc Thâm, cậu có chắc là Tranh Tranh đã nhớ chính xác địa chỉ không? Vừa rồi tôi đến tiểu khu Đô Vựng mà cậu đã nhắc tới, người sống ở số 601 của tòa nhà 12 không phải là một cặp mẹ con đơn thân, mà là một bà lão, bà lão đó nói họ chỉ có một cháu trai, còn nói không có một đứa trẻ nào tên là Tiểu Đậu Nha trong cả tòa nhà này cả”
Lâm Bác Thâm chăm chú nhìn Phó Mặc Tranh, nghiêm túc hỏi: “Mặc Bảo, em có chắc chắn nhà của Tiểu Đậu Nha ở số 601 tòa nhà 12, tiểu khu Đô Vựng không?”
Phó Mặc Tranh khẳng định: “Em chắc chắn rằng Tiểu Đậu Nha sẽ không nói dối em đâu. Anh Thịnh không tìm thấy nhà của Tiểu Đậu Nha sao? Chẳng lẽ Tiểu Đậu Nha vì sợ người lạ nên trốn đi sao?”
Lâm Bạc Thâm nói: “Em gọi điện cho Tiểu Đậu Nha hỏi lại, anh sẽ nhờ Thịnh Hoài Nam đi lại một chuyến”
Phó Mặc Tranh vội vàng gọi vào số của Tiểu Đậu Nha, chẳng mấy chốc thì kết nối được, Phó Mặc Tranh vừa ho vừa nói với Tiểu Đậu Nha: “Tiểu Đậu Nha, em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở nhà, chị Đường Đậu, chị đến tìm em ạ?”
Phó Mặc Tranh hỏi: “Em có khỏe không? Chị đã nhờ người đưa thuốc cho em, nhưng không gặp được em”