Chương 116
Kể từ sau khi rời khỏi nhà họ Phỏ, cuộc sống của Mộ Vi Lan như thể rơi xuống vực sâu, làm gì cũng không có hứng thủ.
Diệp Quả tưởng rằng cô thất tình, kéo cô đến quản bar uống rượu.
Hai người uống rất nhiều và ôm nhau khóc.
“Vi Lan! Cậu nói thật cho mình biết! Có phải cậu vi đàn ông nên thời gian này mới trầm cảm như vậy không?”
Diệp Quà vô thức chỉ vào cô: “Chúng ta chơi nói thật! Cậu nói thật một câu, mình sẽ uống một ly!”
Mộ Vi Lan uống rượu nhiều đến mức say xin, cô ngã xuống ghế sofa, và ở một tiếng: “Được! Vậy mình phải nói rất nhiều sự thật! Để cậu uống say thì thôi!
“Câu nói đi! Có phải cậu giấu mình yêu đương rối không?”
Mộ Vi Lan mim cười, không biết làm sao, những giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt, cô cười nói: “Yêudương? Đó không phải là yêu đương Đều là do minh tự tương tư Một bên tinh nguyện! Minh tường rằng, cho dù anh ấy vẫn chưa đến mức thích mình, ít nhất anh ý cũng phải có ý với minh một chút…nhưng mà…thôi bỏ đi, không nói nữa, sau này mình sẽ liệt tên người này vào danh sách đen!”
Diệp Quả cũng gặp phải chuyện buồn, sau khi cô uống ly cocktail, cô cười nói: “Minh cũng thế, minh cũng thể! Kỳ Ngạn Lễ không hề yêu minh! Nhưng cậu nói xem, tại sao anh ấy lại đồng ý hẹn hò với mình chứ? Đồng ý hen hò với mình, chẳng phải là thích minh hay sao? Tại sao chứ?”
Mộ Vi Lan cười lớn: “Cậu quá ngây thơ rồi! Mình nói cho cậu nghe, người đó của mình còn muốn kết hôn với mình cơ!”
Hai người phụ nữ say xin cùng gục một chỗ, Mộ Vi Lan nói: “Đàn ông, không phải cứ đồng ý hẹn hò với mình, sẵn sàng cưới mình, là anh ta sẽ thực sự thích mình đâu…”
Ngày đó Giản Triết như thế, bây giờ đến cà Phó Hàn Tranh cũng vậy. Tại sao cô lại gặp phải những tên khốn nạn đó chứ?
Diệp Quả vùi mặt vào cổ Mộ Vi Lan, cô cau mày hỏi: “Tại sao Kỳ Ngạn Lễ không thích mình? Là do mìnhkhông xinh đẹp sao? Vì Lan, câu nói xem minh phải làm thế nào anh ấy mới quan tâm đến minh?”
Mộ Vi Lan khua khua tay, hậm hử một tiếng: “Kỳ Ngạn Lễ…không phải là người tốt! Cậu mau chia tay với anh ta đi!”
“Minh không…”
Mộ Vị Lan lại cười vài tiếng, cô ngả đầu lên vai Diệp Quả, nhắm mắt say sưa, “Vi Lan, cậu nghĩ cách giúp mình, Kỳ Ngan Lễ hình như có một người bạn gái cũ mà anh ấy rất thích…”
Diệp Quả vẫn chưa nói xong, cô quay đầu lại và nhìn thấy Mộ Vi Lan đã ngủ thiếp đi, cô lay người Mộ Vi Lan: “Vi Lan? Vi Lan?”
Mộ Vi Lan có chút khó chịu khi bị lay, đôi lông mày thanh tú của cô khế nhắn lại, lầm bằm trong miệng: “Phó Hàn Tranh…anh hung dữ cái gì chứ?”
Phó Hàn Tranh?
Phó Hàn Tranh..chang phải là cậu của cô sao?
Trong phòng VIP khác của quán bar.
Phó Hàn Tranh trầm lặng uống bốn năm cốc rượubrandy.
Lục Trạm ghé sát lại gần Kỷ Thâm Tước: “Lão Kỳ, anh nhìn anh ấy xem, gần đây kỳ lạ quá! Không có việc gì cử gọi chúng ta đến quán bar để uống rượu, quá kỷ quải rồi!”
Kỷ Thâm Tước cau mây và liếc nhìn Phó Hàn Tranh: “Đúng thế, Tiểu Đường Đậu nhà anh không cần chăm sóc nữa à? Còn nữa, cả con sư tử khó nuôi nhà anh cũng không cần để ý đến sao?”
Phó Hàn Tranh mím môi, ngồi dưới ánh đèn mờ trong phòng, sắc mặt anh vô cảm, không thể nhìn ra chút vui buồn hay tức giận nào.
“Nhưng mà nhắc đến con sư tử ấy, Hàn Tranh, lần trước anh tặng vợ tôi hoa hồng, chuyện này, tôi sẽ ghi nhớ đấy.”
Khi nào chắc chắn sẽ phải trả đũa lại.
Ngôn Hoan cố tình gần gũi với Phó Hàn Tranh, để anh ghen tuông. Thủ này, anh đương nhiên phài ghi nhớ.
Phó Hàn Tranh đặt ly rượu trong tay xuống bàn, liếc nhìn Kỷ Thâm Tước và hé môi nói: “Không được phép lại gần Mộ Vi Lan.”
Kỷ Thâm Tước và Lục Trạm cùng sững sở.”Ha, tôi vẫn chưa nói phải làm gi, anh đã bảo vệ như thế rồi. Có bàn lĩnh thì anh giấu cô ấy đi, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy”
Lục Trạm cười lớn: “Sao hai người trẻ con quá vậy. Tôi uống hơi nhiều rượu, tôi đi vệ sinh một lát!”
Khi Lục Trạm ra khỏi phòng bao, người phục vụ bưng vài ly cocktail vội vàng đi đến, không cần thận va vào Lục Trạm.
Lục Trạm cau mày: “Đi kiểu gì đấy?”
Người phục vụ nhìn thầy Lục Trạm, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, anh Lục. Khách ở phòng 801 cứ gọi rượu suốt, hai cô gái đã uống say rồi nhưng vẫn cứ giục chủng tôi. Trong đó có một người là cô chủ của nhà họ Diệp, chủng tôi không dám chậm trễ nên mới vội vàng, không cần thận đâm phải anh L.c..”
Lục Trạm giật mình: “Đợi đã, anh nói ai cơ? Diệp, cô chủ của nhà họ Diệp?”
Cháu gái của Phó Hàn Tranh?
Khi người phục vụ mang rượu vào phòng 801, Lục Trạm liếc nhìn vào bên trong. Chớp mắt đã nhìn thấy hai người con gái say xin nằm trên ghế sofa uống rượu. Một người là Diệp Quà, người kia…là con sư tử nhỏ!Khi Lục Tram trở về phòng bao, anh nở một nụ cười đây ranh mänh.
“Hàn Tranh, anh đoán xem, tôi vừa mới thấy ai?”
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh khẽ nheo lại, nhưng không nói gì.
Kỳ Thâm Tước giật mình: “Con sư tử nhà anh ấy cũng ở trong quán bar à?”
Lục Trạm cười nói: “Không chi ở trong quản bar, mà còn là ở phòng 801 bên cạnh chúng ta, uống say với cháu gái Diệp Quả của anh ấy, hai người đều đang nằm ở đó.”
Phó Hàn Tranh bất ngờ đứng dậy, đi về phía phòng 801.
Khi Phó Hàn Tranh bước vào phòng 801, anh nhin thấy Mộ Vi Lan và Diệp Quà đã say bí ti.
Hai người dựa vào nhau như xác chết, Phó Hàn Tranh nhíu mày, anh bước tới và vỗ nhẹ vào má Mộ Vi Lan.
Thấy cô không có phản ứng, Phó Hàn Tranh ôm cô lên.
Lục Trạm đứng trước cửa xem vui và trêu chọc: “Hàn Tranh, anh thế này không được đâu nhé. Anhđưa Mộ Vi Lan đi, còn cháu gái anh thì sao?”
Khi Phó Hàn Tranh bế Mộ Vi Lan đi ngang qua Lục Trạm, anh lạnh lùng nói: “Diệp Quả giao lại cho anh đấy, tôi thấy anh cũng khá rành.”
Khỏe môi Lục Trạm khẽ giật: “Này! Không chơi như vậy đâu!”
Kỳ Thâm Tước vỗ vai Lục Trạm: “Lão Lục, đưa người đẹp về nhà, chuyện này thích hợp với anh nhất rồi.”
“Không được, chúng ta cùng nhau đi!”
Kỷ Thâm Tước đương nhiên không chịu: “Sao tôi có thể cùng anh đưa Diệp Quả về được, tôi là người đã có vợ rồi. Nếu bị Ngôn Hoạn hiểu lầm rằng tôi, cậu và Diệp Quả cùng chơi trò đó với nhau, đến lúc đó tôi chết thể nào cũng không biết nữa!”
Tư tưởng bậy bạ gì thế không biết!
Sau khi Phó Hàn Tranh đưa Mộ Vi Lan ra khỏi quán bar, Mộ Vi Lan không biết là bị đánh thức bời cơn gió đêm bên ngoài hay là do bị lay động.
Cô mở mắt, md hồ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng trước mặt.”Diệp Quả…sao cậu lại biến thành Phó Hàn Tranh rôi…?”
Phó Hàn Tranh cau mày và nhìn cô bằng đôi mắt den láy, nhìn dáng về say sưa của cô, chắc là đã uống không ít rượu, và không còn nhận thức nữa.
Anh không nói năng gì, Mộ Vi Lan gid tay véo má anh.
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh tối sầm lại, anh lạnh lùng nói: “Mộ Vi Lan, bỏ tay ra”
Cô say rượu, khó đối phó hơn bình thường một chút, cô chu miệng nói: “Bỏ thì bỏ, anh hung dữ gì chứ”
Bình thường vẫn chưa hung dữ đủ à? Tại sao đến cả trong mơ cũng dữ dần với cô?
Thật là khốn nạn, khốn kiếp.