Chương 1219:
Lâm Bạc Thâm cười bình thản, kéo cửa xe ra: “Không tới lượt cậu xử. Nếu tôi dám bắt nạt cô ấy nữa, cô ấy sẽ đi luôn, mà tôi thì cả đời này đều không được sống vui vẻ.”
“Tốt nhất là như vậy!”
Lâm Bạc Thâm trịnh trọng nói: “Tôi yêu cô ấy còn nhiều hơn tưởng tượng của cậu.”
Phó Mặc Tranh còn chưa rời khỏi thủ đô.
Ở tại khách sạn Châu Tế.
Lâm Bạc Thâm có được địa chỉ của cô.
Anh lái xe, không về chung cư Lục Thành ngay lập tức mà đi thẳng tới khách sạn.
Trước khi xuống xe, Lâm Bạc Thâm nhìn thoáng qua chính mình trong gương.
Quyền cước đánh đấm với Cố Đình Xuyên xong, trên mặt xước vài chỗ, nhưng không nghiêm trọng.
Vừa rồi anh còn nhường nhóc con Cố Đình Xuyên kia vài đấm.
Khách sạn Châu Tế. Phó Mặc Tranh vừa tắm xong.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Cô tưởng là phục vụ khách sạn, để đầu ướt ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, liếc mắt đã thấy Lâm Bạc Thâm đứng ở bên ngoài.
Trên mặt lập tức là biểu cảm quái dị.
Phó Mặc Tranh sửng sốt xong, hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Lâm Bạc Thâm cầm một chiếc túi nilon trên tay, anh nhấc lên, thản nhiên nói: “Đưa đồ ăn khuya cho em”
“Tôi không ăn khuya”
“Lẩu cay, có chắc là không ăn không?”
Phó Mặc Tranh: ‘….”
Đầu anh bị nước vào hay là động kinh vậy? Nửa đêm còn đem lẩu cay tới đây.
Không đợi cô trả lời, Lâm Bạc Thâm đã xách túi lẩu cay kia vào trong phòng.
Nghênh ngang mà đi, cứ như chủ nhân của nơi này.
Phó Mặc Tranh đứng ở cửa, nhìn bóng dáng mạnh mẽ xâm phạm của anh, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi cạn lời.
Cô cũng không đánh lại anh, đành phải đóng cửa vào.
Lâm Bạc Thâm đặt lẩu cay lên bàn, mở ra, nói: “Mau tới đây ăn đi, lạnh rồi không ngon nữa”
Túi nilon vừa mở ra, mùi lẩu cay lập tức xộc thẳng vào mũi Hơn nửa đêm rồi, ai chịu được sự quyến rũ của thứ đồ ăn này.
Phó Mặc Tranh nuốt nuốt nước miếng, lúng túng đi qua.
Nhìn thoáng qua, bên trong có bánh gạo phô mai, tôm nõn, bún, bánh bao, giăm bông,… Hơn nữa nhìn màu sắc của canh, hình như là vị cà chua.
Ngón trỏ cử động.
Lâm Bạc Thâm lấy đũa, đưa cho cô, dụ dỗ công khai.
Phó Mặc Tranh cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhận lấy đôi đũa, ngồi xuống.
Cô vừa cắn miếng đầu tiên, mấy con sâu háu ăn trong bụng lập tức rục rịch, thúc giục cô ăn miếng thứ hai, thứ bai….. và thứ n.
Lâm Bạc Thâm nhìn cô ăn, khẽ nở nụ cười cưng chiều, lấy khăn lông khô vắt một bên, tới phía sau giúp cô lau mái tóc ướt đẫm.
Người đàn ông này hơi nhíu mày, nhắc nhở: “Sau này đừng để đầu ướt chạy loạn, về lâu dài dễ bị đau nửa đầu”
Phó Mặc Tranh không nói, chỉ cúi đầu ăn lẩu cay.