Chương 64
Mộ Vi Lan bị hôn đến mức không thở được, cô nhìn anh với khuôn mặt đỏ bừng: “Những lời vừa nãy tôi nói, anh, anh đều nghe thấy hết rồi?”
Anh nhìn cô với ánh mắt thờ ơ: “Cô nói cái gì cơ?”
“Tôi…”
Cô nói, cô thích anh, rốt cuộc anh có nghe thấy không?
Bây giờ cô nhìn anh, cô không còn chút can đảm nào để nói lại câu đó. Động lực của cô đã giảm đi một nữa và cũng không còn tâm trạng như ban nãy: “Không có gì.”
Bây giờ cô có chút thích anh, nhưng cũng chưa đến mức “yêu”, nói hay không cũng không quá quan trọng.
Cô co người lại, dịch người sang một bên. Ai ngờ giọng nói lạnh lùng của người đàn ông phía sau vang lên: “Thích thì thích, có gì mà không dám thừa nhận chứ.”
Giọng điệu phố trương của anh khiến Mộ Vi Lan rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Anh rõ ràng là đã nghe thấy, nhưng lại cố tình giả vờ ngủ!
Cô không phải là kiểu con gái bẽn lẽn, nhưng Phó Hàn Tranh thẳng thắn như thế, liệu anh có suy nghĩ đến cô cũng là một cô gái không?
Phó Hàn Tranh lại đưa tay kéo cô vào trong lòng, giọng nói đều đều: “Ngủ đây.”
Anh ấy thực sự coi như không có chuyện gì xảy ra!
Đối với việc tỏ tình, cho dù là thích hay không thích, chẳng phải anh cũng nên đáp lại cô hay sao?
Mộ Vi Lan vật lộn một lúc lâu, cuối cùng ngủ thiếp đi trong vòng tay của Phó Hàn Tranh.
Sau một ngày nghỉ ngơi trong trạm y tế, sức khỏe và tinh thần của Mộ Vi Lan đã tốt hơn rất nhiều.
Sau khi cô thay quần áo, Phó Hàn Tranh thu dọn hành lý và khẽ nói: “Chúng ta đến quán ăn gần đây ăn chút gì đó trước rồi hẵng đi.”
Cô hơi ngạc nhiên: “Ở đây còn có quán ăn sao?”
Quán mì được mở bởi người dân địa phương. Vào buổi trưa, lượng khách tới rất đông, không còn chỗ ngồi trống, không gian và vệ sinh đều không được tốt lắm.
Mộ Vi Lan không thành vấn đề, bởi cô thường xuyên ăn ở những quán nhỏ như thế này. Nhưng mà Phó Hàn Tranh không chắc có thể thích nghi được. Dù sao thì anh là vì cứu cô mới tới đây “chịu khổ”. Mộ Vi Lan cũng không đến mức vô lương tâm như vậy, cô kéo áo của anh và nói: “Nếu anh không thích quán ăn này, hay là chúng ta đến quán khác xem có gì ăn không?”
Cô vừa dứt lời, bụng cô kêu lên một tiếng.
Mộ Vi Lan ngại ngùng sờ vào bụng, Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô và nói: “Ăn ở nhà này đi, nhưng mà không còn chỗ ngồi nữa. Cô ra ngoài tìm chỗ nào sạch sẽ một chút để ngồi, tôi đi bưng mì.”
Năm phút sau, Phó Hàn Tranh bưng hai bát mì bò ra ngoài và ngồi trên bậc thang bên cạnh quán ăn với Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan bưng bát mì lớn, cô cầm đũa gắp mấy sợi mì bên trong, chỉ có một vài sợi mì. Cô cau mày và phàn nàn: “Bát mì to và nhiều nước như thế mà chỉ có mỗi một ít mì.”
Chiếc bát này còn to hơn nhiều so với khuôn mặt cô. Thực ra, số mì bên trong đủ cho một bữa ăn của cô. Nhưng đối với Phó Hàn Tranh, rõ ràng là không đủ.
Mộ Vi Lan nghĩ rằng lát nữa không chừng cô sẽ không thể đi bộ nổi trên con đường dài này, và còn phải nhờ đến Phó Hàn Tranh cõng cô. Cô dùng đũa gắp một ít mì sang bát của Phó Hàn Tranh.
“Tôi không ăn được hết chỗ này, anh ăn nhiều một chút.”
Anh liếc nhìn cô: “Chẳng phải vừa nãy cô còn chê ít hay sao, bây giờ lại không ăn nổi nữa?”
“Không chừng lát nữa anh còn phải cõng tôi đấy, anh không ăn nhiều một chút, chúng ta làm sao có thể rời khỏi đây được?”
Nụ cười trong mắt Phó Hàn Tranh càng đậm hơn: “Cô Mộ, tôi nói tôi sẽ cõng cô khi nào thế?”
Mộ Vi Lan đảo mắt và cười toe toét, gắp thêm một miếng thịt bò vào bát anh: “Đêm qua, trong giấc mơ, anh nói đó.”
“Đây là lần đầu tiên tôi mới biết rằng, hóa ra là mình cũng biết nói mơ”
Khi Mộ Vi Lan gắp miếng cuối cùng, Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, anh đột nhiên gọi cô: “Cô Mộ.”
“Hử?”
“Cô muốn tôi no chết sao?”
Khuôn mặt của Mộ Vi Lan nóng bỏng, cô cầm đũa và im lặng ăn mì, khuôn mặt cô gần như áp sát vào trong bát mì. Một khuôn mặt nhỏ nhắn với má lúm đồng tiền phản chiếu trong bát nước mì.
Cô quên mất rằng Phó Hàn Tranh có một thói quen ưa sạch sẽ. Nhưng mà anh lại không chê số mì cô gắp sang bát anh, mà chỉ gắp lại số thịt bò bỏ sang bát của cô, anh lạnh lùng nói: “Tôi không thích ăn thịt bò.”
Mộ Vi Lan sững sờ, trước đây khi ở nhà họ Phó, rõ ràng là cô đã nhìn thấy anh ăn thịt bò.
“Anh không thích ăn…?”
Cô vẫn chưa hỏi xong, anh đã ngắt lời cô: “Đừng nói chuyện trong khi ăn.”
Anh ngẩng mặt lên, nhìn thấy cô đã ngoan ngoãn cúi đầu ăn mì, đôi môi khẽ cong lên.
Sau bữa trưa, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan tìm thấy một chiếc xe ngựa.
Người đàn ông lái xe ngựa quanh năm tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên có làn da ngăm đen và mái tóc sẫm màu. Anh ta vừa kéo xe vừa ngẩng cao đầu ngân nga những bài hát.
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan ngồi sau xe ngựa, khi cỗ xe lắc lư, Mộ Vi Lan đã ngã vòng Phó Hàn Tranh mấy lần liền. Cuối cùng, khi Mộ Vi Lan muốn đứng dậy khỏi lòng anh, Phó Hàn Tranh cau mày và ôm chặt cô vào trong lòng.
Sau khi người đàn ông ngân nga mấy bài hát xong, anh ta bắt đầu nói chuyện với Phó Hàn Tranh: “Cô gái này chắc không phải là người ở đây nhỉ! Chắc phải tốn rất nhiều đầu bò mới đổi được về đúng không?”
Phó Hàn Tranh nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, anh khẽ nhếch môi và mỉm cười nói: “Mười cái đầu bò mới đổi được về.”
Người đàn ông lái xe nói: “Thật là đắt! Mặc dù những cô gái ở thành phố lớn xinh đẹp hơn những cô gái ở trong núi chúng tôi, nhưng mà đều không nghe lời. Khi đến đây, mấy cô gái đó không chịu được khổ, cho dù có cho ăn uống đầy đủ nhưng vẫn muốn trốn chạy. Nhưng mà chỉ cần ngủ với cô ấy mấy lần, để cô ấy sinh cho anh mấy đứa con trai mập mạp là sẽ biết ngoan ngoãn!”
Mộ Vi Lan sững sờ, điều này quá mức thô bạo rồi!
Ai ngờ, Phó Hàn Tranh dường như rất đồng tình, anh ghé sát vào tai cô và thì thầm: “Nghe thấy chưa? Cô không muốn tôi dùng cách này với cô thì hãy biết điều một chút.”
Mộ Vi Lan đỏ bừng mặt, tại sao trước đây cô không phát hiện ra rằng Phó Hàn Tranh lưu manh như vậy chứ!
Vẻ ngoài của anh trông rất lịch sự, nhưng lại nói ra những lời thô lỗ với khuôn mặt hết sức lạnh lùng và nghiêm túc.
Nhưng mà, cô không thể nào ghét được, cô lại còn cảm thấy quyết rũ mới chết tiệt chứ.
Đường đi rất dài, sau khi Mộ Vi Lan chợp mắt được một lúc, họ đã đến một khách sạn nhỏ.
Bầu trời bên ngoài chỉ còn những ánh sao sáng. Sau khi Phó Hàn Tranh đưa Mộ Vi Lan vào khách sạn, anh lấy chứng minh của mình ra và đưa cho bà chủ.
Bà chủ liếc nhìn hai người, thoạt nhìn đã biết là người ngoại tỉnh: “Hai người là vợ chồng phải không?”
“Phải.”
“Không phải.”
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.
Bà chủ nhìn chằm chằm hai người: “Rốt cuộc là phải hay không phải?”
Phó Hàn Tranh lườm Mộ Vi Lan, sau đó thốt lên một từ: “Phải.”
“Vậy thì tôi sẽ để hai người ở phòng tình nhân nhé.”
Mộ Vi Lan cũng không phản bác. Sau khi bà chủ làm xong thủ tục, bà ta nhắc nhở: “Đừng trách tôi không nhắc hai người trước nhé, giường ở chỗ chúng tôi rất nhỏ.”
Mộ Vi Lan sững người, cô hỏi Phó =- Hàn Tranh: “Hay là chúng ta thuê hai phòng đi?”
Khi ở trong trạm y tế, cô đè lên người Phó Hàn Tranh ngủ. Không những khiến Phó Hàn Tranh khổ cực, mà thực ra cô ngủ cũng khá mệt mỏi, nhưng mà cô không dám nói điều này ra.
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm: “Cô hình như rất muốn chia phòng ngử Mộ Vi Lan vội vã nói: “Tôi…chẳng phải là tôi sợ anh ngủ không được ngon hay sao?”