Chương 441
Buổi tối, Mộ Vi Lan tắm xong, cô nằm trên giường đắp mặt nạ và nghịch điện thoại.
Phó Hàn Tranh từ phòng làm việc bước vào nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh bước tới, ngồi xuống mép giường, đưa tay giật lấy điện thoại của Mộ Vi Lan và ném qua một bên.
Mộ Vi Lan lột mặt nạ xuống: “Anh lấy điện thoại của em làm gì?”
Phó Hàn Tranh nhìn khuôn mặt dính đầy dưỡng chất mặt nạ của cô: “Điện thoại có nhiều bức xạ, nhìn nhiều hại mắt.
Mộ Vi Lan luôn thích nằm trên giường nghịch điện thoại, Phó Hàn Tranh nói biết bao nhiêu lần cô cũng không thay đổi. “Em đang chơi game với người ta, tự nhiên biến mất không hay đâu.”
Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60 Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ…
Chi tiết QC Nói xong, Mộ Vi Lan bò dậy lấy điện thoại, Phó Hàn Tranh túm lấy cô và ôm cô vào lòng: “Em chơi game với ai? Sao em không chơi game với chồngHai mắt Mộ Vi Lan sáng bừng: “Anh chơi game trên điện thoại không? Lát nữa anh đăng ký tài khoản, chơi cùng với em, chúng ta có thể kết đôi, em tưởng anh không thích chơi game.
Phó Hàn Tranh là một người nghiện công việc, anh làm sao có thể thích chơi game được chứ.
Phó Hàn Tranh nhìn làn da trắng mịn của cô, ánh mắt đen tối: “Là muốn chơi cùng với em, nhưng mà, là trò chơi trên giường.”
“Lưu manh!”
Cô đỏ mặt, quay trở về giường, cô đập một cái gối lên người anh, Phó Hàn Tranh bắt lấy và ném lại: “Bà xã, anh đi tắm, đợi anh.”
Anh đang định quay người đi vào phòng tắm, Mộ Vi Lan đột nhiên nhảy lên lưng anh.
Phó Hàn Tranh nhanh chóng đỡ lấy người cô, sợ cô ngã xuống: “Bà Phó, không ngờ em lại nóng vội như vậy?”
“Anh mới nóng vội!” Mộ Vi Lan thúc giục anh: “Mau đi, em muốn đi rửa mặt, trên mặt dính dính hơi khó chịu.”
Sau khi Phó Hàn Tranh tắm xo và đi ra ngoài, anh nhìn thấy Mộ Vi Lan lại cầm điện thoại chơi game, đối phương còn có tiếng nói chuyện, là giọng đàn ông.
Phó Hàn Tranh nhíu mày, anh lên giường, năm xuống bên cạnh cô, liếc nhìn màn hình điện thoại củacô và hỏi: “Em chơi game với ai đấy?”
“Với mấy người liền.”
“Người đàn ông vừa nói là ai?”
Mộ Vi Lan giật mình, cô bật cười nhìn anh: “Sao em cảm thấy chua thế nhỉ.”
Phó Hàn Tranh giật lấy điện thoại của cô.
Mộ Vi Lan: “Phó Hàn Tranh, anh không thể ngang ngược như vậy!”
“Anh cứ ngang ngược như vậy đấy.”
Phó Hàn Tranh làm ra vẻ không cho cô chơi điện thoại, cô có thể làm gì được anh nào.
Mộ Vi Lan kéo chăn lên, phớt lờ anh.
Cô trùm chăn một lúc lâu, Phó Hàn Tranh cũng không để ý đến cô, anh tắt đèn và quay lưng lại với cô.
Một lúc lâu sau, Mộ Vi Lan thò đầu ra khỏi chăn, cô tưởng anh tức giận nên lại gần và ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Em không chơi game với người khác nữa, sau này anh chơi cùng em được không?”
Trong bóng tối, khỏe môi của người đàn ông nhếch lên.
Phó Hàn Tranh rất thích cảm giác được Mộ Vi Lan dỗ dành.
Mộ Vi Lan thầm hậm hực trong lòng, đồ kiêu ngạo chết tiệt.
Phó Hàn Tranh quay người lại, ấn đầu cô vào trong lòng và ôm cô: “Ngủ đi.””Em không ngủ được, Hỉ Bảo về Bắc Thành rồi, tìm việc không được thuận lợi, cô ấy và bác sĩ Giang hình như thật sự tan vỡ rồi.”
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán cô: “Chuyện của người khác, em đừng xen vào.
Đặc biệt là chuyện tình cảm, tuyệt đối không được tham gia. “Em không có xen vào, nhưng mà Hỉ Bảo là một trong số ít bạn của em, cô ấy gặp khó khăn, em đương nhiên muốn giúp cô ấy tìm cách giải quyết.
Phó Hàn Tranh không nói gì, Mộ Vi Lan tưởng rằng anh thật sự không thích tham gia vào chuyện của người khác, cô cũng chỉ nói vậy mà thôi, cũng không thật sự muốn để Phó Hàn Tranh giúp đỡ, dù sao thì Hỉ Bảo không nhờ cô.
Sau khi Mộ Vi Lan ngủ say, Phó Hàn Tranh cầm điện thoại và nhắn tin cho Giang Thanh Việt. “Lục Hỉ Bảo trở về Bắc Thành, tìm việc khó khăn” Làm anh em cũng chỉ có thể giúp được đến đây. Những việc khác, anh không giúp được.
Khi Lục Hỉ Bảo nhận được cuộc gọi từ bệnh viện số hai, cô vui mừng hớn hở.
Lúc trước cô đến bệnh viện số hai phỏng vấn, cảm giác sau khi phỏng vấn không tốt lắm, nhưng cô thật sự không ngờ bệnh viện số hai lại chấp nhận cô.
Cô phấn khởi gọi điện cho Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan vẫn đang nằm ngủ trong vòng tay củaPhó Hàn Tranh, người trả lời điện thoại a Phoạt Tranh. “Vì Lan! Báo cho cậu một tin vui Minh được màn vào bệnh viện số hai rồi! Mình tìm được việc làm rồi Phó Hàn Tranh cong môi, khẽ nói: “Chúc mừng c nhưng mà Tiểu Lan vẫn chưa tỉnh dậy, lái nữa tôi sẽ nói với cô ấy. “Oh..là anh Phó à, thật ngại quá, làm phiền rồi Vậy tôi cúp máy trước đây. “Um.”
Sau khi cúp máy, Phó Hàn Tranh ném điện thoại sang một bên, ôm Mộ Vi Lan và ngủ thêm một lúc Căn hộ Hải Ngạn Thành.
Giang Thanh Việt hút thuốc lá và uống được sử một đêm.
Anh ngồi trên tấm thảm bên cạnh giường s cạnh chân anh đầy những chai rượu đã cạn Khi Nguyệt Như Ca mở cửa ra, cô ta nhận ra Giang Thanh Việt đã thay đổi mã khóa của cô nhớ đến thông tin của Lục Hỉ Bảo, cô ta nhập ngày sinh nhật của Lục Hỉ Bảo, cánh cửa kêu lên một tiền và mở ra.
Ngón tay cô ta khẽ run rầy.
Anh thích Lục Hỉ Bảo đó nhiều như vậy sau l cả mã khóa cửa cũng là ngày sinh nhật của Lục tì Bảo.
Vừa vào nhà, cô ta liền xông vào phòng ngủ củ thấy Giang Thanh Việt ngồi bò bên cạnh giường, phòng ngủ nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.
“Chỉ vì chìa tay với Lục Hỉ Bảo mà anh suy sụp như vậy sao? Giang Thanh Việt, anh còn có là Giang Thanh Việt mà em quen biết không?”
Trong tâm trí của Nguyệt Như Ca, Giang Thanh Việt là một người kiều ngạo, thanh cao, anh có bệnh sạch sẽ, không mặc áo sơ mi nhăn nhúm, cũng sẽ không thích uổng rượu và hút thuốc lá trong phòng ngủ.
Nhưng người đàn ông trước mặt hiện giờ lại giống như những người đàn ông bình thường khác khi thất tình.
Nguyệt Như Ca nuốt nước bọt, ngồi xổm xuống và hỏi: “Giang Thanh Việt, có phải không có Lục Hỉ Bảo, anh sẽ chết không?” _ Bởi vì Giang Thanh Việt uống quá nhiều rượu và cũng không ngủ cả đêm nên mắt anh đỏ ngầu, đến khóe mắt cũng đầy tia máu.
Anh lạnh lùng nhìn cô ta và nhấn mạnh từng chữ: “Sẽ chết, vì vậy tôi nhất định phải li hôn với cô”
“Lục H† Bảo…rốt cuộc có điểm gì tốt?”
“Điểm nào cô ấy cũng tốt.”
Sau khi Giang Thanh Việt nhìn cô ta với ánh mắt sắc lạnh, anh đẩy cô ta ra, đứng dậy và loạng choạng ra khỏi phòng ngủ.
Nguyệt Như Ca cười khẩy với không khí.
Cô ta tưởng rắng Giang Thanh Việt sẽ nói với cô ta rằng, Lục Hỉ Bảo không bằng cô, nhưng tình yêu chính là không quản tất cả mọi thứ, nhưng Giang Thanh Việt thậm chí còn khinh bỉ, cô ta đều không bằng Lục Hỉ Bảo được chưa?
Cô ta biết Giang Thanh Việt trước Lục Hỉ Bảo, ở bên cạnh Giang Thanh Việt nhiều hơn Lục Hỉ Bảo, bọn họ cùng nhau trải qua sinh tử, Lục Hỉ Bảo đã từng trải qua điều đó với anh chưa?
Nguyệt Như Ca nghiến răng, đứng dậy đuổi theo: “Giang Thanh Việt!”
Giang Thanh Việt uống quá nhiều rượu, dưới sự đeo bám của Nguyệt Như Ca, anh say xỉn ngã xuống thảm.
Nguyệt Như Ca muốn đỡ anh dậy, nhưng lại bị người đàn ông trong lòng ôm chặt, người đàn ông thủ thỉ nói: “Bảo Bảo….anh xin lỗi… xin lỗi”
Bảo Bảo? ` Nguyệt Như Ca ngšnujwf lên, nhìn người đàn ông đang nhầm mắt và nói lời say: “Anh đang gọi Lục Hỉ Bảo sao?”