Chương 144
Mộ Vi Lan cầm một hộp cơm từ trong biệt thự ra, nhưng con chó hoang đang ăn đồ ăn trước cửa không thấy đâu nữa.
Kỳ lạ, lẽ nào nó ăn no rồi bỏ đi hay sao?
Mộ Vi Lan vô thức nhìn xung quanh, cô nhìn thấy bóng của một chiếc xe màu đen cách đó không xa, nhưng cô nhìn không rõ lắm.
Chắc không phải là bị kẻ trộm chó bắt mất rồi chứ?
Nhưng mà, con chó hoang đó không phải là giống quý hiếm, không đáng tiền.
Mộ Vi Lan vẫn đổ hộp thức ăn xuống cái chậu nhỏ, sợ con chó hoang đó quay về lại không có cơm ăn.
Trong chiếc xe Maybach.
Từ Khôn mở to mắt nhìn Phó Hàn Tranh ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.
Con chó nhỏ bẩn thỉu nằm lên quần của Phó Hàn Tranh và làm bẩn hết cả chiếc quần đen. Mặc dù Phó Hàn Tranh khó chịu, nhưng anh cũng chỉ cau mày, không vứt con chó đó đến chỗ khác.
“Boss, sao đột nhiên lại thích chó vậy?”
Trước đây, Tiểu Đường Đậu đòi nuôi chó, nhưng Phó Hàn Tranh không đồng ý.
Một là sợ chó con sẽ cắn Tiểu Đường Đậu, hai là Phó Hàn Tranh ưa sạch sẽ, không thể chịu đựng được việc trong nhà có một con chó chạy lung tung khắp nhà.
Đôi mắt của Phó Hàn Tranh trùng xuống, anh thậm chí còn giơ tay vuốt ve con chó hoang, anh khẽ hừ một tiếng và phủ nhận: “Tôi chỉ muốn mang về cho Tiểu Đường Đậu.”
Từ Khôn không tin, vừa nãy Boss kêu anh ôm trộm con chó tới đây, rõ ràng là cố ý.
Chắc không phải Boss…ghen với một con chó chứ?
Vì vậy mới trộm con chó này về đây? Phó Hàn Tranh hỏi: “Vừa nãy anh nhìn thấy nó là đực hay cái?”
“Đực thì phải, tôi không nhìn kỹ.”
Phó Hàn Tranh cau mày, ánh mắt sâu thẳm hơn.
Đực, cô ấy còn thoải mái vuốt ve như thế?
Cô chăm sóc yêu thương và kiên nhẫn với một con chó hoang, nhưng nói chuyện với anh chỉ được ba câu là lại nhảy dựng lên.
Phó Hàn Tranh cảm thấy khó chịu hơn, anh ném con chó hoang đang ngồi trên đùi sang một bên.
Con chó hoang rụt rè, hậm hừ mở to đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh, như thể đang muốn lấy lòng anh.
Từ Khôn không nhịn được cười: “Boss, con chó này có vẻ rất có duyên với anh, nó có vẻ thích anh đấy. Từ khi bế nó lên xe, nó không ồn ào, không sủa cũng không cắn người, khá là ngoan đó.”
Phó Hàn Tranh khịt mũi: “Hừ, ngoan?”
Anh quay sang nhìn con chó tội nghiệp, giơ tay trêu chọc nó, kết quả là con chó há miệng, kêu lên một tiếng!
Từ Khôn giật mình: “Boss, nó không cắn anh chứ?”
Con chó này, vừa mới khen nó ngoan, nó đã quấy phá! Cố tình à?
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn con chó con, may là vừa nãy anh tránh nhanh, không là ngón tay anh đã bị nó cắn chảy máu rồi.
Ngoan? Anh thấy nó giống như Mộ Vi Lan, bề ngoài ngoan ngoãn đáng thương, nhưng thực ra rất ghê gớm!
“Đến bệnh viện thú y tiêm vắc-xin cho con chó này đã.”
Nếu không nó mà cắn Tiểu Đường Đậu, Phó Hàn Tranh chắc chắn sẽ giết nó.
Từ Khôn mỉm cười và gật đầu: “Vâng, nhân tiện tắm cho nó để khử trùng. Boss mang về cho Tiểu Đường Đậu, Tiểu Đường Đậu chắc chắn sẽ rất vui.”
Phó Hàn Tranh trở về nhà họ Phó, Tiểu Đường Đậu và Tiểu Hàm đang ngồi xem phim hoạt hình cùng nhau trong phòng khách.
Thấy Phó Hàn Tranh trở về, Tiểu Đường Đậu trèo xuống ghế sofa và nói: “Bố!”
Tiểu Đường Đậu nhìn thấy phía sau Phó Hàn Tranh có một con chó nhỏ đang vẫy đuôi.
“Chó con!”
Tiểu Đường Đậu phấn khích ngồi xuống ôm con chó con trên mặt đất, Phó Hàn Tranh nhắc nhở: “Cẩn thận, đừng để nó cắn.”
“Bố, con đáng yêu như thế này, nó sẽ không cắn con đâu!”
Con chó nhỏ được Tiểu Đường Đậu ôm trong lòng, nó rất ngoan và không hề khó gần. So với lúc nó cắn anh, thực sự giống như hai con chó khác nhau.
Thật lạ.
Đôi bàn tay trắng nõn của Tiểu Đường Đậu vuốt xe con chó: “Bố, bố thấy nó ngoan không? Bố, nó tên là gì thế?”
“Vẫn chưa đặt tên.”
Tiểu Đường Đậu cau mày suy nghĩ: “Chó con, mi muốn tên là gì?”
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào con chó rồi đột nhiên nói: “Gọi nó là Tiểu Sư Tử đi.”
Tiểu Đường Đậu không hiểu: “Bố, nó là chó, tại sao lại gọi là Tiểu Sư Tử? Nó cũng không phải là sư tử.”
Phó Hàn Tranh trả lời: “Lúc nó không ngoan, trông nó giống như một con sư tử nhỏ”
Tiểu Đường Đậu cũng không bận tâm đến vấn đề này, cô bé nói với con chó nhỏ: “Vậy được, sau này mi sẽ tên là Tiểu Sư Tử nhé!”
Với cái tên như vậy, Phó Hàn Tranh nhìn con chó nhỏ thuận mắt hơn nhiều rồi.
Khi Phó Hàn Tranh đi lên lầu, Tiểu Đường Đậu chạy lại và hỏi anh: “Bố, khi nào Mộ Mộ về thế?”
Phó Hàn Tranh cúi xuống nhìn cô bé: “Con nhớ cô ấy rồi à?”
Tiểu Đường Đậu gật đầu, than vãn nói: “Đã lâu lắm rồi con chưa được gặp Mộ Một”
“Nếu con muốn cô ấy quay về sớm, bố có một cách.”
Đôi mắt to tròn của Tiểu Đường Đậu bừng sáng, cô ghé sát tai mình lại gần anh: “Cách gì vậy ạ?”
Phó Hàn Tranh cúi xuống, thì thâm vào tai cô bé.
Tiểu Đường Đậu gật đầu ngay lập tức: “Bố, con đi nói với ông nội ngay đây!”
Phó Hàn Tranh khẽ cong môi.
“Tiểu Sư Tử, mau đi với ta vào gặp ông nội, mi còn chưa gặp ông nội đâu!”
Tiểu Đường Đậu ôm con chó nhỏ lên và chạy vào phòng sách của Phó Chính Viễn.
Tiểu Đường Đậu mở cửa phòng sách ra, nhìn thấy ông đứng trước bàn, đang luyện tập thư pháp. Cô bé gọi một tiếng: “Ông”
Phó Chính Viễn nhìn lên, đặt cây bút lông trong tay xuống bàn và mỉm cười với cô bé: “Con chó này ở đâu ra vậy?
Bố cháu cho cháu nuôi chó rồi à?”
“Đây là bố vừa mới tặng cháu đấy, ông nội, nó tên là Tiểu Sư Tử.”
Ông Phó cười nói: “Nó là con chó, sao lại gọi là Tiểu Sư Tử?”
“Cháu cũng không biết, bố cháu đặt như vậy đấy. Ông, có phải ông đang tìm mẹ kế cho cháu không?”
Ông Phó sững sờ: “Chẳng phải Mộ Vi Lan đã rời đi rồi sao? Ông thấy bố cháu và cô ấy cũng không thành đôi được. Bố cháu không thể cả đời đều đơn độc một mình nuôi cháu được đúng không? Ít nhất cũng phải lập gia đình, Đường Đậu, cháu yên tâm, ông chắc chắn sẽ tìm một người mẹ đối xử tốt với cháu. Nếu đối xử không tốt với cháu, chúng ta không cần.”
Tiểu Đường Đậu chu môi, vuốt xe Tiểu Sư Tử và nói: “Vậy được thôi, ông, ông nhất định phải tìm một người mẹ kế tốt cho cháu.”
“Cháu đồng ý rồi, ngày mai ông sẽ kêu bố cháu đi xem mắt.”
Phó Chính Viễn lấy ra một tập ảnh và đưa cho Tiểu Đường Đậu: “Cháu gái ngoan, cháu hãy chọn cho bố cháu đi.”
Tiểu Đường Đậu xem một lúc lâu và chỉ vào một người xinh đẹp: “Ông, cô này trông xinh quá.”
Phó Chính Viễn nhìn qua, là con gái của nhà họ Vân, Vân Vũ Vi, cũng rất phù hợp.
“Được, vậy ông sẽ bảo bố cháu ngày mai đi xem mắt với cô này.”
“Vâng, ông nội, vậy cháu đưa Tiểu Sư Tử ra ngoài chơi đây!”
Phó Chính Viễn ngạc nhiên, cô bé trước giờ đều không thích người khác tìm mẹ kế cho cô bé, sao hôm nay lại chủ động kêu ông tìm mẹ kế cho cô bé chứ?
Nhưng mà, ông Phó nghĩ, Tiểu Đường Đậu dù sao cũng chỉ là một đứ trẻ nhỏ, có lẽ là cô bé quá cần tình yêu của mẹ.
Sau khi Tiểu Đường Đậu đưa Tiểu Sư Tử ra khỏi phòng sách, cô bé lại chạy tới phòng sách của Phó Hàn Tranh.
“Bố, con nói với ông rồi, ông nói tối mai để bố đi xem mắt!”