Chương 129
Mộ Vi Lan đem con ốc xinh đẹp nhặt về từ đảo Li Giang đặt vào trong một cái lọ ước bằng thuỷ tinh, đưa tặng cho tiểu Đường Đậu.
“Đường Đậu có thích không?”
Tiểu Đường Đậu ôm lấy cái lọ ước đó, vui vẻ gật đầu, điệu đà nói: “Thích!”
Phó Hàn Tranh xoa đầu tiểu Đường Đậu, dặn dò nói: “Đường Đậu, con đến phòng của mình chơi trước đi, bố có chút chuyện cần nói với Mộ Mộ.”
Đứa trẻ ôm lấy cái lọ đó vui vẻ đi lên tầng.
Mộ Vi Lan cắn môi: “Phó Hàn Tranh, em nghĩ chúng ta cần phải bình tĩnh một chút, chúng ta cuối cùng có ở bên nhau không, cũng phải tự mình suy nghĩ cho rõ ràng.”
Mấy ngày nay ở đảo Li Giang, tuy nói bề ngoài bọn họ dường như đã làm hoà, nhưng Mộ Vi Lan lại phát hiện, giữa bọn họ còn có rất nhiều vật cản ẩn hình.
Nếu như Phó Hàn Tranh thực sự coi cô là vật thay thế của Tang Tang, thì cô sẽ không ở bên cạnh anh nữa.
Mà cô vốn dĩ tưởng rằng đã bước một chân vào trong tim của anh, nhưng bây giờ mới phát hiện, anh biết rõ tất cả quá khứ của cô, những cái tốt những cái không tốt, thậm chí là lịch sử tình trường, hiểu rõ hàng loạt, nhưng cô đối với anh, lại không biết một thứ gì.
Trong tình cảm quan trọng nhất chính là bình đẳng và hiểu biết, mà hiểu biết là thứ nền tảng nhất, nhưng Phó Hàn Tranh lại giống như một cái hố sau không nhìn thấy đáy, trước mắt cô chỉ có một màu đen, ngoài ra không có những thứ khác.
Phó Hàn Tranh nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong lòng, “Bình tĩnh? Đi đảo Li Giang để bình tĩnh vẫn chưa đủ sao? Em còn muốn bình tĩnh như thế nào nữa?”
“Phó Hàn Tranh, anh không cảm thấy chúng ta như vậy vốn dĩ không hề giống với những cặp đôi khác sao? Anh đối với em cùng lắm cũng chỉ là có hứng thú, mà cái hứng thú này, nhiều lắm cũng chỉ là cơ thể…”
Ánh mắt của người đàn ông trở nên lạnh lùng, tay nắm lấy cổ tay của cô càng siết chặt vào hơn, khiến cho cô thấy đau.
“Em nhìn nhận quan hệ giữa chúng ta như vậy à?”
Trong bốn con mắt nhìn nhau, toàn là tức giận, ai cũng đều không ôn hoà.
Mộ Vi Lan vừa nghĩ đến anh ở trong đêm gọi tên “Tang Tang” hết lần này đến lần khác, trong lòng không biết là ghen ty hay là tức giận, hoặc là hận bản thân không hăng hái tranh giành, tâm trạng phức tạp chồng chất lên nhau, “Lẽ nào không phải sao? Em cảm thấy em vốn dĩ không phải là bạn gái của anh, chỉ là bạn cùng giường của anh khi anh có nhu cầu về sinh lí mà thôi!”
Khi anh vui vẻ, thì ôm cô, hôn cô, làm tình với cô, khi không vui, thì lại bảo cô cút ra xa đừng làm phiền anh, cái kiểu cần này thực sự bình thường sao?
“Mộ Vi Lan!”
Người đàn ông nổi giận, sắc mặt lạnh tanh như băng!
“Không còn sớm rồi, em phải về nhà đây.”
Người đàn ông tóm cô lại: “Ở đây là nhà của em! Về nhà cái gì mà về nhà!”
Mộ Vi Lan cắn môi nói: “Trong lòng anh không cảm thấy em chỉ là một người phụ nữ vì anh mà sưởi ấm giường thôi sao, em kết bạn với ai cũng cần phải có sự đồng ý của anh, em cần phải nhìn vào sắc mặt của anh, ở đây vốn dĩ không phải là nhà của em!”
Nếu như ở đây là nhà của cô, thì sao cô lại phải chịu thấp kém như vậy chứ?
Cô vừa muốn thoát khỏi anh, liền bị Phó Hàn Tranh trực tiếp đè lên trên sofa của phòng khách!
“Em có biết thế nào là bạn chung giường không?”
Nếu như cô đã cảm thấy giữa bọn họ là quan hệ này, vậy anh cũng không để bụng nói cho cô biết, rốt cuộc cái gì mới là bạn chung giường!
Mộ Vi Lan bị giọng nói lạnh lùng của anh làm cho toàn thân run rẩy, động tác của người đàn ông cực kì bá đạo, ánh mắt của anh càng thêm u ám đáng sợ.
Mộ Vi Lan đột nhiên sợ hãi, “Phó Hàn Tranh… anh không thể đối xử với em như vậy.”
“Chẳng phải nói mình là bạn chung giường sao! Đây chính là sự đãi ngộ nên nó của bạn chung giường!”
Anh thật sự điên rồi, nên mới không tiếc mọi thứ để ngồi tàu đi đảo Li Giang tìm cô!
Bị mất mặt thì không nói làm gì, còn xé tan cái vết thương cất giữ trong lòng lâu năm ấy ra, tạo thành tâm trạng mất kiểm soát!
Vì để tìm cô quay về nhà họ Phó, anh đến cả tính mạng cũng không cần, vậy mà lại đổi đến là câu nói không có lương tâm của cô!
Xoẹt một tiếng, chiếc áo sơ mi trên người của Mộ Vi Lan vị xé ra, những cái cúc trên áo sơ mi lần lượt rơi xuống, từ trên sofa rơi xuống đất, phát ra âm thanh thảm thiết đáng thương.
Mộ Vi Lan vô cùng sợ hãi, trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ tức giận như vậy của Phó Hàn Tranh, giống như là muốn ăn thịt người vậy!
Phó Hàn Tranh… anh bỏ em ra… em không muốn…”
Chuyện này, làm lúc hai người tình cảm với nhau thì tuyệt vời biết bao, nhưng thời gian, địa điểm, và tâm trạng của bây giờ tất cả đều không đúng, Mộ Vi Lan trừ kháng cự ra thì không thể làm gì khá!
c Nhưng Phó Hàn Tranh đâu phải người cô có thể kháng cự lại?
Khi Phó Hàn Tranh chỉ định một người, thì người đó chắc chắn sẽ không thể chạy thoát đượ!
c Người đàn ông cúi đầu ra sức hôn lên cổ của cô, như thà rằng nói là hôn, thì chi bằng nói là cắn!
Cô rất đau, Phó Hàn Tranh vùi đầu vào trong cổ của cô, giống như muốn cắn vụn da thịt của cô vậy!
“Phó Hàn Tranh… em không muốn em không muốn..”
Giọt nước mắt ấm ức, từ trong khoé mắt rơi xuống, nhưng người đàn ông lúc này vốn dĩ không hề nể nang một chút nào, hàm răng chắc khoẻ, vô tình in xuống một vết hôn đỏ chót lên làn da trắng nõn nã của cô!
Đau, rất đau…
Đột nhiên, một âm thanh bát vỡ, vang lên chói tai trong căn biệt thử yên tĩnh.
Thím Lan đứng ở đó, bát canh trong tay đã rơi vỡ xuống đất, vẻ mặt hoang mang nhìn về bên này, ngay lập tức không biết phải làm thế nào.
Phó Hàn Tranh chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ, “Cút!”
Mộ Vi Lan chớp lấy cơ hội đẩy anh ra, túm chặt lấy quần áo xộc xệch trên người, khuôn mặt đẫm nước mắt vội vàng chạy ra khỏi nhà họ Phó.
Phó Hàn Tranh bực bội ngồi trên sofa, cúi khuôn mặt trầm tĩnh xuống, ngón tay thon dài xoa lên trên thái dương, im lặng một hồi lâu.
Thím Lan lặng lẽ thu dọn đống đổ vỡ dưới đất, thấy Phó Hàn Tranh tức giận như vậy, vốn dĩ không dám nhiều lời.
Sau khi Mộ Vi Lan vê đến nhà họ Mộ, liền bò ra giường khóc rất lâu.
Cô đi tắm, khi nhìn thấy những vết cắn vừa nặng vừa đậm ở trên cổ từ trong gương, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Phó Hàn Tranh dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy?
Chỉ là cậy cô thích anh mà thôi.
Từ giờ trở đi, cô sẽ không khom lưng khuy gối cầu xin anh thích cô như vậy nữa, cô phải sống vì bản thân cô.
Sau khi tắm xong, Mộ Vị Lan liền gọi điện thoại cho Kỳ Ngạn Lễ.
Sau khi kết nối tín hiệu, Kỳ Ngạn Lễ bên kia liền chế giễu: “Cô chủ Mộ sau khi du lịch đảo Li Giang về, đã nghĩ kĩ rồi sao?”
Mộ Vi Lan chau mày, “Sao anh biết tôi đã đến đảo Li Giang?”
“Đừng quên, Diệp Quả là bạn gái của tôi đấy.”
Diệp Quả cong môi này, thật là chuyện gì cũng nói cho Kỳ Ngạn LễI Chờ đến ngày nào đó Kỳ Ngạn Lễ bán cô đi, thì chắc kẻ ngốc đó cũng không biết đâu!
“Đúng, tôi nghĩ kĩ rôi, công ty phù hợp nhất Bắc thành để tôi phát triển, hình như chỉ có Á Hoa của tổng giám đốc Kỳ”
“Cô chủ Mộ, sau khi cô đến Á Hoa, sẽ phát hiện, tài năng mỹ thuật của cô có thể ứng dụng vào rất nhiều phương diện, không chỉ đơn giản là vẽ, tôi tin cô có thể trở thành thợ thiết kế trang sức hạng nhất.”
“Thợ thiết kế trang sức?”
Mộ Vi Lan quả thực có hứng thú với thiết kế trang sức, nhưng cô không phải kiểu người to gan làm bậy, vì vậy luôn làm thiết kế trong khu vực an toàn của mình, hôm nay Kỳ Ngạn Lễ nhắc đến điểm này, Mộ Vi Lan thực sự có chút kich động.
“Những chuyện này, đợi cô đến Á Hoa làm việc, rôi quyết định cũng không muộn, nền tảng mỹ thuật của cô tốt như vậy, tôi tin làm cái gì cũng sẽ không kém.”
Kỳ Ngạn Lễ cố ý hỏi: “Có điều… cô đến Á Hoa làm việc, Phó Hàn Tranh thực sự không để bugnj sao? Tôi sớm đã tuyệt giao với anh ta rồi, mấy năm nay, quan hệ của anh ta và tô, e là vẫn luôn canh cánh trong lòng….
Kỳ Ngạn Lễ vẫn chưa nói xong, Mộ Vi Lan liên tức giận nói: “Tôi đã chia tay với anh ấy rồi, anh ấy có để bụng hay không, thì cũng không liên quan tới tôi.”
Sau khi cúp máy, khoé môi của Kỳ Ngạn Lễ liền hếch lên.
“Phó Hàn Tranh ơi là Phó Hàn Tranh, tôi đợi bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng đợi đến lúc điểm yếu của anh xuất hiên rồi.”