Chương 690:
Sắc mặt Giang Thanh Việt ung dung nhét sợi dây đỏ vào vị trí kín đáo trong trong túi quân phục.
Thomson hỏi: “Sau trận chiến này, cậu vẫn sẽ phục vụ trong tổ chức Minh chứ?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ từ chức Thủ lĩnh”
“Trùng hợp vậy, tôi cũng không có ý định làm việc ở tổ chức Minh nữa, nhìn các người từng tên thành đôi thành lứa, tôi cũng phải tìm soulmate cho tôi thôi, cứ mãi vào sinh ra tử như thế cũng chẳng phải cuộc sống vui vẻ gì.”
Giang Thanh Việt nhếch cánh môi mỏng, nói: “Cuộc sống liếm máu nước nòng súng quá nhiều, mới biết cuộc sống an ổn bình đạm phải trải qua bao nhiêu khó khăn, mới có được hạnh phúc.”
“Đúng vậy, cho nên sau trận chiến này, cho dù chúng ta rời khỏi tổ chức Minh, chỉ mong chúng ta sau này có thể thường xuyên tụ tập uống rượu ngắm trăng với nhau”
Cánh tay Thomson khoác lên vai anh, Giang Thanh Việt cựa mình ra khỏi cánh tay của anh, ghét bỏ nói: “Ai mà thèm ngắm trăng với cậu, tìm soulmate đi rồi tha hồ mà ngắm”
Thomson chống eo, chỉ chỉ Giang Thanh Việt, “Bây giờ cậu có Lục.
Hỉ Bảo rồi, bắt đầu trọng sắc khinh bạn đúng không! Giang Thanh Việt, trước kia tại sao tôi không phát hiện cậu là thứ người như vậy nhỉ!”
“Trước kia nếu bị cậu phát hiện, còn có thể lừa cậu cùng tôi vào sinh ra tử sao?”
Khóe miệng Thomson giật một cái, ‘…
Lợi hại!
Nước Z, đêm khuya.
Lục Hỉ Bảo ôm gối ngủ rất say, trên gối còn lưu lại hơi thở mát lạnh sạch sẽ rất nam tính của Giang Thanh Việt, Giang Thanh Việt đã rời đi rất nhiều ngày rồi, kẹo để lại cho cô cũng gần chạm đáy, Lục Hỉ Bảo cũng không nỡ ăn nữa.
Mấy ngày nay, mí mắt Lục Hỉ Bảo giật liên tục, nhưng vẫn luôn cố gắng bình tĩnh, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho Giang Thanh Việt, cầu nguyện bọn họ có thể bình an thắng lợi trở về.
Mấy đêm trước, Lục Hỉ Bảo không thể ngủ ngon, nhưng mà đêm nay.
lại được một giấc ngủ rất say hiếm có, có lẽ là bởi vì mấy ngày trước ngủ không ngon nên cảm thấy mệt mỏi.
Con người một khi ngủ sâu, sẽ dễ nằm mơ, mơ đủ kiểu.
Trong mộng, đại dương mênh mông, bị đêm tối và sương mù trắng xóa bao phủ, trên biển khơi có một hòn đảo nhỏ bị cô lập…
Lục Hỉ Bảo bước đi trong rừng rậm trên đảo, lạc đường trong sương trắng mờ mịt, cô đi mãi đi mãi, rất mệt mỏi, rốt cuộc cũng đi ra khỏi rừng rậm, lúc đi đến mép đảo, cô nhìn thấy Giang Thanh Việt đứng cách đó không xa.
Lục Hỉ Bảo nâng cánh tay nhỏ bé lên vẫy tay với anh, vui vẻ gọi anh: “Giang Thanh Việt, em ở đây này!”
Giang Thanh Việt nghe thấy giọng cô, liền xoay người lại nhìn cô mỉm cười yêu chiều, ngay lúc Lục Hỉ Bảo muốn chạy tới ôm lấy anh, bỗng nhiên vang một tràng tiếng súng.
Lục Hỉ Bảo chợt ngước mắt nhìn lên, ngay giữa ngực Giang Thanh Việt, một đóa hoa hồng bằng máu đẹp ma mị nổ tung, ngay chính giữa ngực.
Thân thể cao ngất của người đàn ông, bởi vì bị thương, thể lực không chống đỡ nổi, cả người ngã thẳng tắp ra phía sau!
Sau lưng anh, chính là đại dương mênh mông!
Lục Hỉ Bảo lập tức đưa tay ra níu anh lại!
“Giang Thanh Việt!”
Trên giường lớn, cô gái bị cơn ác mộng choàng tỉnh, sợ hãi ngồi ở trên giường, nhìn căn phòng ngủ tối đen, tim đập điên cưồng, rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh trở lại…
Cũng may, đó chỉ là một giấc mơ.
Lục Hỉ Bảo thở phào nhẹ nhõm, lại ngã xuống trên giường, chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng cơn ác mộng này lại quá mức chân thật, chân thật giống như thật sự xảy ra, Lục Hỉ Bảo vừa nằm ở trên giường, bàn tay nhỏ bé túm chăn thật chặt, cả đêm mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hỉ Bảo ôm hai vành mắt đen từ phòng ngủ đi ra, nghe Nguyệt Như Ca đứng ở sân thượng bên kia gọi điện thoại cho ai đó, giọng rất nặng nề, cũng không biết đang nói chuyện với ai.
Lục Hỉ Bảo đi tới hỏi: “Này, sáng nay ăn cái gì vậy?”
“Không ăn gì, tự cô nấu đại thứ gì đó ăn tạm đi, tôi phải đi ra ngoài một chuyến”