Chương 993:
Chỉ còn nghe thấy câu nói lẩm bẩm khi say của cô gái: ‘Lâm Bạc Thâm… Đừng gọi em! Không cho phép anh gọi em… Không cho phép…
Anh chẳng hề thích em… Đừng có làm phiền eml”
Sắc mặt của Lâm Bạc Thâm đen lại.
“Phó Mặc Tranh, rốt cuộc em đang ở đâu?”
Giờ phút này, Phó Mặc Tranh chẳng còn chút ý thức rõ ràng nào cả, cô ấy vô cùng tùy hứng: “Hừ, không nói cho anh biết đấy! Em sẽ không nói cho anh đâu… Ai bảo anh không thích em … Em không thèm quan tâm anh nữa… Cút ngay đi!”
Bàn tay nhỏ bé của cô gái vẫy loạn xạ, sau đó vô tình chạm phải nút kết thúc cuộc gọi trên màn hình điện thoại.
Cuộc gọi đã bị ngắt kết nối.
Lâm Bạc Thâm cầm điện thoại di động trong tay, anh ta không hề muốn để ý tới chuyện này, nhưng hành vi của anh ta lại không thể kiêm chế được lý trí.
Trong đầu anh ta chỉ toàn là hình ảnh một cô gái trong quán bar, uống rượu say đến mức quên cả trời đất, nếu cô ấy bị người khác bắt nạt…
Lâm Bạc Thâm đột nhiên nhớ tới vụ án của Lưu Trân Trân, ánh mắt dần trở nên ác liệt hơn.
Ở mấy nơi như quán bar, người qua kẻ lại vô cùng hỗn loạn, mấy thủ đoạn như bỏ thuốc vào trong rượu thường xảy ra rất nhiều.
Lâm Bạc Thâm càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi, lòng bàn tay anh ta đã toát mồ hôi lạnh từ lúc nào không hay.
Nhưng ngay khi anh ta vừa định đi ra ngoài thì điện thoại lại đổ chuông, người gọi là Thịnh Hoài Nam.
“A lô, Bạc Thâm, tôi đang ở trong quán bar của nhà tôi, tôi nhìn thấy Tranh Tranh và bạn của em ấy rồi, hai cô gái này đều uống say như chết”
Ánh mắt của Lâm Bạc Thâm run lên: “Quán bar nào, hiện tại tôi qua đó ngay”
“Cực Hạn Pub, cậu mau tới đây đi, vừa rồi suýt chút nữa thì hai cô gái này bị người ta động chạm đấy, cũng may là tôi phát hiện kịp thời.”
Lâm Bạc Thâm bắt xe đến thẳng quán bar Cực Hạn.
Rõ ràng đang là buổi đêm gần thu, bầu trời Đế Đô mang theo chút cảm giác mát mẻ, nhưng khi Lâm Bạc Thâm chạy tới quán bar thì trên trán anh ta đã đổ một tầng mồ hôi.
Anh ta lao vào trong quán bar, khi nhìn thấy Phó Mặc Tranh đang nằm ở đó ngủ say đến nỗi không hề bận tâm chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng trái tim đang đập kịch liệt cũng lắng xuống.
Ánh mắt Lâm Bạc Thâm lại khôi phục sự tỉnh táo và bình tĩnh không chút gợn sóng.
Anh ta đi tới, vươn tay ôm lấy Phó Mặc Tranh đang say mèm, sau đó gọi cô ấy: “Phó Mặc Tranh, dậy đi!”
“Cậu đừng gọi nữa, tôi vừa nghe nhân viên pha chế nói rằng hai cô gái này đã uống cả chục ly cocktail Long Island rồi. Đoán chừng ngủ tới tận tối mai cũng chưa chắc có thể tỉnh đâu!”
Sắc mặt của Lâm Bạc Thâm lại chìm xuống, anh ta nói: “Cậu cùng tôi đưa hai cô ấy đến nhà tôi.”
Thịnh Hoài Nam liếc nhìn Diệp Duy trong ngực, sau đó nói: “Hai cô ấy cùng đến nhà cậu thì ngủ kiểu gì? Cậu đưa Tranh Tranh trở về đi, để tôi thuê một phòng khách sạn cho cô gái này.”
Lâm Bạc Thâm nhắc nhở: “Diệp Duy là bạn tốt của Phó Mặc Tranh, tốt nhất là cậu đừng có ý đồ xấu xa gì đấ Thịnh Hoài Nam hô “cắt” một tiếng: “Tôi mà khốn nạn như vậy à?
Lâm Bạc Thâm, tôi có còn là bạn bè của cậu không đấy, hà cớ gì tôi phải như vậy?”
Mặc dù Lâm Bạc Thâm nhắc nhở như vậy, nhưng anh ta vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Thịnh Hoài Nam, nếu không thì anh ta cũng sẽ không thân thiết với Thịnh Hoài Nam như vậy, lại còn cùng nhau mở một công ty luật, trở thành anh em sát cánh bên nhau.
Sau đó mỗi người đi một ngả.
Lâm Bạc Thâm cõng Phó Mặc Tranh đang say mèm trên lưng, dạo bước trên con đường của Đế Đô vào đầu thu.
Hiện tại ở Đế Đô đã hơn mười giờ tối, trên đường phố vẫn vô cùng náo nhiệt.
Người trên lưng đột nhiên bật khóc nghẹn ngào, không biết là do uống rượu say hay là đang mơ ngủ: “Lâm Bạc Thâm… Tại sao anh lại không thích em… Chẳng lẽ em không xinh đẹp sao? Em cảm thấy mình còn xinh đẹp hơn Tăng Lê… Nhưng tại sao anh lại cứ ghét em thế…”