Chương 1198:
Từ boong tàu trở lại bên trong, không gian kín mít với đám đông tấp nập làm Phó Mặc Tranh thấy ngột ngạt, khó chịu.
Tối nay phải ở lại trên du thuyền.
Các quan khách đã chuẩn bị đi náo động phòng.
Nhưng dạ dày Phó Mặc Tranh lại quặn thắt lại, mùi chua của dịch vị theo thực quản bốc lên trên.
Cô vội vã rời khỏi đám đông trở lại phòng của mình.
Khi vừa đến cửa phòng, chuẩn bị quẹt thẻ vào trong, dường như du thuyền vừa vượt qua một đợt sóng lên nên bị nghiêng ngả đôi chút.
Sóng biển lúc đêm còn mạnh mẽ hơn cả ban ngày.
Cô là phù dâu phải mặc lễ phục và đi giày cao gót nên khi du thuyền lại lắc lư lần nữa, cả người cô cũng nghiêng ngả theo.
Một bàn tay thon dài khô ráo, dịu dàng nắm chắc cổ tay cô, đỡ cô đứng vững.
“Cẩn thận!”
Phó Mặc Tranh ngẩng lên nhìn, người đàn ông với khuôn mặt anh tuấn và đôi mắt sâu kia đang chăm chú nhìn cô.
Lâm Bạc Thâm không nói thêm gì, anh nhặt tấm thẻ mở cửa phòng đã rơi xuống đất lên, quét thẻ đưa cô vào phòng, Phó Mặc Tranh nén lại cảm giác khó chịu dạ dày truyền đến cổ họng và cảm giác nóng rát.
Thấy sắc mặt khó coi của cô, Lâm Bạc Thâm vươn tay ra muốn đặt lên trán cô kiểm tra song cô lại đột nhiên đưa tay lên ôm miệng, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo xuống bồn cầu.
Lâm Bạc Thâm vội vàng chạy theo, cúi xuống dùng tay vỗ nhẹ tấm lưng cô, thấp giọng h‹ ay sóng à?”
Phó Mặc Tranh đã không ăn gì suốt cả ngày giờ nôn ra cũng chỉ toàn dịch chua.
Lâm Bạc Thâm cau mày, vừa đau lòng vừa lo lắng.
Sau khi cô nôn xong, Lâm Bạc Thâm đỡ cô đứng dậy, đi đến cạnh bồn rửa tay mở vòi nước lên. Nước ào ào chảy ra.
Anh vươn tay sang lấy một chiếc khăn mặt nhỏ sạch sẽ bên cạnh thấm ướt nước giúp cô lau sạch vết bẩn bên khóe miệng.
Anh lấy thêm một cốc nước đưa cho cô: “Súc qua miệng đi.”
Thân hình cao lớn của anh che chở cho cô khiến cô không còn vì du thuyền tiếp tục lắc lư mà ngã xuống nữa.
Sự quan tâm từng li từng tí.
Phó Mặc Tranh chần chừ vươn tay ra nhận lấy cốc nước anh đưa.
Súc miệng xong, vị chua đã không còn trong miệng nữa, khá hơn rất nhiều.
Lâm Bạc Thâm lại ôm cô từ phía sau, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô đưa vào dưới dòng nước tẩy rửa. Anh cúi xuống nói với cô: “Em như vậy không ổn đâu, say sóng nôn xong lại càng mất sức. Em cần ăn gì đi Phó Mặc Tranh ngơ ngác trong lòng anh, cô đã chỉ còn cảm nhận được dòng nước dịu dàng đang rửa sạch đôi tay mình.
Lâm Bạc Thâm dịu dàng hỏi: “Muốn ăn gì để anh ra sau bếp lấy”
Cô không đáp lại, Lâm Bạc Thâm nghĩ rằng cô chẳng muốn ăn bất cứ thứ gì.
“Không muốn ăn mấy thứ linh tỉnh kia thì ăn chút cháo trắng được không?” Anh dùng giọng thương lượng hỏi cô.
Trong bụng Phó Mặc Tranh đã trống rỗng, cô cũng thấy hơi đói nhưng thực ra cô cũng chẳng nghe rõ anh nói gì nên chỉ biết vô thức gật đầu.
Lâm Bạc Thâm tắt nước đi, lấy khăn bông sạch ra lau khô đôi tay bé nhỏ của cô sau đó bế bổng cô lên.
Bế từ nhà vệ sinh đến tận giường.
Lâm Bạc Thâm quỳ một chân trên đất, hạ thấp tay cởi đôi giày cao gót cô đang đi trên chân ra.
Giày cao gót hãng mới cọ lên chân tạo thành vệt đỏ nổi bật trên làn da trắng nõn của cô.