Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đám người, hai gã hạ nhân và Lục Nhân đều nhìn về phía Giang Siêu bằng ánh châm chọc. Chờ Giang Siêu thất bại.

Lúc này, mũi tên đầu tiên bắt đầu, con chim trong lồng thứ nhất cách đó trăm mét được thả ra.

Những con chim này lập tức bay lên không trung, Giang Siêu và 20 người khác vội vàng nhìn lên bầu trời. Mọi người giơ cung lên và kéo dây, mắt thấy phải chuẩn bị bắn ra.

Năm tên tiễn thủ của Tây Phong thị vẫn đang nhìn chằm chằm vào mũi tên trong tay Giang Siêu. Mọi người đều chú ý đến phương hướng của hắn, chuẩn bi ra tay quấy nhiễu.

Nhiều người cùng nhau ra tay như vậy, chắc chắn sẽ có mũi tên của một người đánh bật mũi tên của Giang Siêu. Nói như vậy, Giang Siêu chắc chắn sẽ không thể nhắm chuẩn vào bất kỳ con chim nào.

Cùng lúc đó, khóe miệng Tây Phong Giang treo lên một tia trào phúng, bắn một mũi tên vào một con chim bay trong số đo.

Hắn ta rất tự tin. Nhờ vào tài bán cung của mình dù là Giang Siêu cũng đừng mơ có

thể cản trở. Hắn ta thậm chí còn muốn dùng một mũi tên trúng hai con chim.

Nhưng vào lúc mũi tên của hắn ta bắn ra, mũi tên của Giang Siêu cũng bắn đến theo. Năm người của Tây Phong thị lập tức bắn về hướng mũi tên của Giang Siêu.

Năm mũi tên của họ hợp nhất bắn vào mũi tên của Giang Siêu, mắt thấy sắp bắn trúng.

Tất cá mọi người nhìn thấy cánh tượng này đều tức giận đến ngứa răng. Người của Tây Phong thị thật là đê tiện. Vì đối phó với Giang Siêu mà để năm người cùng nhau hợp sức.

Đây là không cho Giang Siêu bất kỳ cơ hội nào. Ngắm bắn vật còn sống không thế so với bắn bia chết. Chỉ hơi có quấy nhiêu thì nhất định sẽ bắn trượt mục tiêu. Không có bất kỳ may mắn nào

Cho dù tiễn pháp của Giang Siêu quỷ dị nhưng chỉ cần bị bắn trúng, kết quả vẫn sẽ bân trượt mục tiêu.

Nhìn thấy cánh này, khóe miệng Tây Phong Giang tràn đầy trào phúng và đắc ý. Hắn ta cảm thấy mũi tên của Giang Siêu nhất định sẽ chệch hướng. Ngay cà những người

xung quanh cũng nghĩ như vậy.

Đôi mắt Đông Ly Nguyệt như sắp phun ra lửa, nàng nắm chặt nắm đấm nhưng chỉ có thể bất lực nhìn xem.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng mũi tên của Giang Siêu sẽ bị đánh bật ra thì mũi tên của Giang Siêu đã rẽ thành một đường cong quỷ dị, trước khi xảy ra va chạm đã xuyên qua năm mũi tên kia.

Năm mũi tên va vào nhau trực tiếp rơi xuống đất. Không những vậy, mũi tên của Giang Siêu còn đuổi kịp mũi tên của Tây Phong Giang. Trong nháy mắt, mũi tên dài đâm gãy mũi tên của Tây Phong Giang.

Thân mũi tên cũng trong phút chốc đó xuyên qua hai con chim.

Hiện trường hoàn toàn im lặng, mọi người ngơ ngác nhìn tất cả, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy. Giang Siêu bất ngờ đột phá vòng vây của năm người. Hơn nữa, hắn đã dùng một mũi tên bắn hạ mũi tên của Tây Phong Giang, còn dùng mũi tên đó giết chết hai con chim.

Điều này… mọi người không thế tin vào những gì họ nhìn thấy. Tiễn pháp của Giang Siêu đã không thể diên tá bằng lời.

Mọi người nhìn về phía Tây Phong Giang, chỉ thấy sắc mặt hắn ta tái nhợt, vẻ mặt đắc ý đã sớm biến mất, thay vào đó là vẻ hoài nghi.

Tây Phong Minh ngơ ngấn nhìn cảnh này, đầu ong ong vang lên, cảm giác như mình đang mơ hoặc đang bị áo giác.

Rõ ràng chiến thắng đã chắc chắn rồi nhưng tại sao lại có bước ngoặt như vậy! Giả… nhất định là giả…

Ông ta cứ tự nhủ điều này trong lòng nhưng khi mũi tên gãy của Tây Phong Giang rơi xuống đất, ông ta mới giật mình tỉnh táo lại sau cơn mê.

“Giang đại ca… làm tốt lắm… đế cho một số người phái gánh chịu hậu quả. Hãm hại người khác sẽ bị người khác hãm hại…” Đông Ly Thải lập tức đứng lên, hét lớn.

Theo giọng nói của nàng, người của ba đại gia tộc cũng hét lên. Bởi vì mũi tên này của Giang Siêu, bầu không khí tại hiện trường trở nên sôi trào.

Trên mặt Đông Ly Nguyệt tràn đầy vui sướng, ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu cũng hóa thành muôn vàn dịu dàng. Nam nhân này! Xuất sắc! cũng làm người quá mê muội.

Hầu như tất cả nữ nhân của Dạ Lang thị đều nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt si mê.

Nếu Tống Tiểu Nhã ở đây. Phỏng chừng đôi mắt sẽ bị ngôi sao bao phủ.

“Ta nói rồi, người nào đó sẽ không chiếm được một điểm nào! Tây Phong Giang, ngươi chuẩn bị nhận 0 điểm đi!” Lúc này, Giang Siêu nhìn về phía Tây Phong Giang bằng ánh mắt trào phúng, giọng nói mang theo chút hài hước nói.

Tây Phong Giang phục hồi lại tinh thần, tức giận nhìn về phía Giang Siêu. Đôi mắt hắn ta như sắp phun ra lửa.

“Ngươi… đê tiện…” Một lúc lâu sau hắn ta mới thốt ra được một chữ như thế.

Hắn ta vừa mới thốt ra chữ đó, Giang Siêu lại có chút kinh ngạc. Hắn đê tiện sao? Thật nực cười! Nhóm người này đang ám hại mình mà hắn chỉ đang chống trả. ở trong mắt Tây Phong Giang vậy mà đã thành đê tiện. Rốt cuộc ai mới là người đê tiện đây!

Đám người Đông Ly Sơn nghe vậy đã tức giận đến bật cười.

“Ha ha… Tây Phong Giang, có phái ngươi

nhầm rồi không, kẻ đê tiện rốt cuộc là ai? Nếu ngươi không hại Giang huynh đệ thì hẳn có phản kích không?”

“Đừng quên, ở mũi tên thứ nhất, sáu người Tây Phong thị các ngươi không ghi được một điểm nào đấy. Ha ha…”

Đối mặt với đám người Đông Ly Sơn trào phúng, Tây Phong Giang tức giận đến toàn thân run rẩy. Hân ta không bao giờ ngờ rằng mình đối phó với Giang Siêu nhưng lại chuyển thành để Giang Siêu đối phó với mình.

“Hừ… Đừng đắc ý, cho ngươi chạm vào vận may một lần, muốn khiến ta bị 0 điếm, ngươi còn chưa có năng lực ấy!” Tây Phong Giang lạnh lùng nhìn Giang Siêu nói.

Lúc này, mũi tên thứ hai bắt đầu. Ánh mắt mọi người đều nín thờ nhìn về phía trước. Tây Phong Giang nhìn về phía năm tộc nhân, trong mắt lộ vẻ độc ác, hắn lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với năm người.

Mặc kệ thế nào họ cũng sẽ tiếp tục ra tay với Giang Siêu, sẽ luôn có một lần làm Giang Siêu thua một điếm.

Chí cần điểm của Giang Siêu bị hạ xuống, bọn họ còn sợ Giang Siêu đứng đầu sao?

Giang Siêu bình tĩnh nhìn Tây Phong Giang một cái, thu hết hành động nhỏ của hắn ta vào trong mắt, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng.

Lồng chim phía trước lúc này cũng được mớ ra, hai mươi con chim cùng nhau bay ra. Tây Phong Giang không cho Giang Siêu cơ hội đối phó với mình, giơ tay đã bắn mũi tên ra ngoài.

Hắn ta cảm thấy chí cần mũi tên mình bắn ra nhanh, không cho Giang Siêu cơ hội phản ứng thì Giang Siêu sẽ không thể ra tay với mình.

Đáng tiếc, hắn ta nghĩ như vậy nhưng vào khoảnh khắc hắn ta bắn mũi tên ra thì Giang Siêu cũng bẳn ra.

Năm người Tây Phong thị còn lại còn chưa kịp bắn tên, bọn họ ngơ ngác nhìn mũi tên đột ngột của Giang Siêu, trong mắt chí còn lại kinh ngạc.

Đinh… Trong tiếng giòn vang, mũi tên của Giang Siêu dùng một góc độ quỷ dị trực tiếp bắn vào mũi tên của Tây Phong Giang, đồng thời mũi tên của hắn cũng liên tiếp

xuyên qua sáu con chim đang bay.

Hiện trường tràn ngập kinh ngạc, mọi

người nhìn mũi tên này của Giang Siêu, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp, một mũi tên bán sáu con chìm, chuyện này!

Không những vậy, còn bắn gãy mũi tên của Tây Phong Giang. Mũi tên thứ hai của Tây Phong Giang cũng không ghi được điểm nào. Hơn nữa, năm người còn lại của Tây Phong thị cũng không ghi được một điểm nào.

Ngay cá khi họ nhận ra rằng mình không thế ngăn cán Giang Siêu, muốn bắn chim thì lại phát hiện ra rằng tất cá những con chim kia đã bị bắn, một mình Giang Siêu đã bắn sáu con.

Năm người Tây Phong thị há hốc mồm, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Giang Siêu.

Tây Phong Giang đã tức gần như phát điên, mũi tên đầu tiên không ghi điểm còn chưa tính. Mũi tên thứ hai lại bị Giang Siêu bắn gãy cũng không ghi điểm.

Làm sao hắn ta có thể nuốt trôi cơn giận này! Hắn ta tức giận nhìn về phía Giang Siêu, đôi mắt phun lửa nói: “Ngươi có ý gì?”

Thằng nhãi này đúng là mặt không đỏ, tim không đập nhanh. Bản thân đê tiện quấy nhiễu Giang Siêu sao không nhắc tởi nửa chữ

hả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK