Thấy cảnh này, vẻ giận dữ trong mắt Tông Hán lên đến đỉnh điểm.
Quân Nguyên Triệu trước đó chỉ là thịt cá mặc cho đám cấp dưới của hắn ta xâu xé.
Nào ngờ bây giờ thân phận lại thay đổi, bọn họ trở thành thịt cá, để mặc cho quân Nguyên Triệu xâu xé.
Tạo thành tất cả những điều này chính là Giang Siêu quân Con Cháu.
Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt hắn ta lan tràn, nhịn không được muốn ngửa mặt gào lên.
Có điều, hắn ta còn chưa kịp gào lên thì chợt thấy quân Nguyên Triệu đối diện bắn tên qua đây.
Đám ky binh lập tức ngã xuống cả đám cả đám, tiếng rên đau vang lên bốn phía.
Lúc này, Tông Hán mới phát hiện vì bọn họ thả chậm tốc độ nên bọn họ bị dồn hết ở trong đây, trở thành bia ngắm sống dưới cơn mưa mũi tên.
Thấy vậy, Tông Hán vội vàng nói với đám ky binh: “Đi cắt đút dây chặn ngựa, đi mau...”
Đi lên là không thể đi lên, cách duy nhất là sai ky binh đi từ từ qua.
Tuy rằng phía trước có rất nhiều bãy rập, nhưng mà cũng không phải là không thể đi qua.
Chỉ cần chiến mã cẩn thận đi qua thì vẫn có thể làm được.
Hơn nữa, bọn họ đi chậm, còn có thể chặt đứt dây chặn ngựa.
Dây chặn ngựa đứt rồi là bọn họ có thể tăng nhanh tốc độ.
Có điều, nếu làm như vậy thì chắc là phải hi sinh đám ky binh tiên phong.
Nhưng mà, dưới loại tình huống này, nếu không hi sinh thì tất cả mọi người đều phải chết ở đây.
Nghe lệnh của Tông Hán, đám ky binh phía trước không hề do dự, vội vàng chạy lên trên, ky binh hai bên thì đi chặt dây chặn ngựa.
Thấy vậy, trong mắt Tống Chân hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Nếu để bọn họ chặt đứt dây chặn ngựa thì ưu thế bãy rập sẽ hạ xuống.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kiên quyết.
Hắn ta phái thương binh đi lên phía trước, so với ky binh bị hạn chế bởi bãy rập thì thương binh có tính linh hoạt hơn nhiều.
Tuy rằng đám thương binh còn có vẻ sợ hãi, nhưng mà bọn họ vẫn đi lên phía trước, rồi nhanh chóng chạm mặt đám ky binh tiên phong, hai bên lập tức đánh với nhau.
Thương binh vốn có ưu thế khi đánh với đám ky binh bị mất đi tính linh hoạt.
Dù cho không đâm trúng người, thì chỉ cần đâm trúng ngựa, cũng có thể kéo ky binh xuống ngựa.
Chiến đấu vừa kết thúc, ky binh đã bị buộc lui, còn chết gần trăm người, thương binh cũng bị tổn thất hai ba mươi người.
Có điều, cơn mưa mũi tên phía sau vẫn chưa từng dừng lại, thương vong của quân Tông Hán vẫn còn tiếp tục tăng lên, tương đương với việc bị dồn ở đây chờ người giết sạch.
Thấy vậy, trong mắt Tông Hán lộ ra vẻ nôn nóng.
Lúc này, hắn ta nhìn về phía hai bên, phát hiện đoạn đường núi này không thể nào dùng chiến mã xông ra ngoài được.
Ngay cả con người muốn xông lên cũng khó, độ dốc dựng đứng, cho dù khoảng cách không cao, thì bọn họ cũng không thể nhảy lên trên để tránh né được.
Lúc này Tông Hán mới biết vì sao quân Nguyên Triệu ở đối diện lại muốn chọn loại địa hình này chặn đường bọn họ.
Bởi vì loại địa hình này khiến hắn ta mất đi ưu thế về ky binh.
Dưới cơn giận dữ, Tông Hán ra lệnh cho đám ky binh xông lên lần nữa.
Dù cho phải trả giá cực kì lớn thì hắn ta cũng phải mở đường để đi.
Nếu không thì tất cả bọn họ đều phải chết ở đây.
Đồng thời, hắn ta còn ra lệnh cho ky binh lui ra phía sau, mở đường sẵn cho bọn họ có thể lui lại bất cứ lúc nào.