Phải biết rằng ông ta quyết tâm sẽ tiêu diệt Hoa Hạ trong ba tháng, nếu như đại quân hai cánh không đến kịp lúc, chỉ e sẽ có ảnh hưởng đến việc hạ thành Bình Bäc của ông ta.
Ông ta không hề hay biết đại quân hai cánh của mình đã bị tiêu diệt toàn quân, chẳng còn lại một binh tốt nào, lại chẳng có người nào đến báo tin chiến thẳng cho ông ta.
Trong lúc ông ta đang lo âu thì có vị quan văn ở bên cạnh nhìn thấy nỗi lo lắng của ông ta, vội vàng tâu với Lý Thành Khuê: "Bệ hạ, không cần phải lo lắng, hai vị Tướng quân đều là tướng quân lợi hại nhất của Cao Triều, cho dù là ở Hoa Hạ, sợ là chẳng có ai là đối thủ của họ trên chiến trường đâu, bọn họ không báo tin chiến thắng về vì rất có khả năng là họ đã âm thầm đuổi theo đến thành Bình Bắc rồi
"Thần đoán hai vị Tướng quân không muốn ảnh hưởng đến quân tình, là chuẩn bị tạo tin vui bất ngờ cho Bệ hạ, Bệ hạ hãy đợi chúng thần hợp nhất ở thành Bình Bắc vậy."
Nghe thấy lời xu nịnh của vị quan văn này, gương mặt của Lý Thành Khuê hiện lên nụ cười, tuy nhiên ông ta biết rằng đây là lời nịnh nọt của đối phương để an ủi mình mà thôi, nhưng ông ta cũng cảm thấy có khả năng đúng là như vậy.
Dù sao, Chủ tướng của đại quân hai cánh đó, đúng là ông †a tự cho rằng có thể quét sạch toàn bộ sự tồn tại của Hoa Hạ, vậy làm sao tướng lĩnh của Hoa Hạ có thể chống chọi được.
Cứ như vậy, lại hai ngày trôi qua, cuối cùng đại quân Cánh Giữa đã đuổi kịp đến thành Bình Bäc, suốt dọc đường, gương mặt Lý Thành Khuê tràn đầy sự nghi hoặc, mặc dù tin tức ông †a tiến quân được giấu kín.
Nhưng về phía Hoa Hạ, không nên không có bất cứ phản ứng nào mới đúng chứ, ít nhất đại quân Cánh Giữa của ông ta cũng nên gặp phải một vài phục kích của Hoa Hạ gì đó chứ.
Nhưng suốt dọc đường đi, thực tế lại quá yên ắng, thế mà chẳng hề xuất hiện chặn đánh hay gì đó, tựa như đoạn đường này rất thông thoáng.
Sau đó rất nhanh, Lý Thành Khuê cảm thấy rằng có lẽ Quân Con Cháu của Hoa Hạ sợ đại quân hai trắm ngàn người của bọn họ, nên đã lập tức quay về thành cố thủ, dù sao phái vài tên lính lẻ tẻ đi mai phục thì chỉ có thể bị bọn họ liên tiếp đánh bại.
Hay không bằng cứ hợp lính lại một nơi, chuẩn bị chờ đợi bọn họ đến để quyết chiến sinh tử, nghĩ vậy, gương mặt ông ta hiện lên vế đắc. ý, Quân Con Cháu sao, xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.
Khi Lý Thành Khuê theo kịp đến thành Bình Bắc, ông ta khẩn trương cho lính thuật hạ của mình bắt đầu đóng quân dựng trại, đồng thời ông ta phái người đi về hướng đại quân hai cánh còn lại đang tiến lên để tìm kiếm bọn họ.
Như thế là ông ta chuẩn bị hợp lại với đại quân hai cánh, cũng để dễ cho việc xây dựng việc bao vây thành như thế nào, hoặc dùng cách gì khiến cho Quân Con Cháu ở trong thành không đánh mà hàng.
Nhưng khi ông ta đóng quân dựng trại chưa được bao. lâu, thì đột nhiên hàng loạt ánh lửa ở phía trước bên trong thành bay vút lên trời và rơi trực tiếp xuống doanh trai của bọn họ.
Doanh trại của bọn họ mới xây dựng xong, máy bắn đá còn đang thiết lập, vẫn chưa bắt đầu công thành, nhưng đâu ngờ thế mà Quân Con Cháu lại phát động tấn công bọn họ. trước.
Hơn nữa, đột nhiên trong thành trồi lên ánh lửa, ông ta không biết đó là cái gì, ông ta lại tưởng răng đó có thể là mũi tên lửa hoặc thứ gì kiểu như vậy, cùng lắm những thứ này có thể gây ra một vài trận cháy chứ chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Chỉ là khi ông ta nghĩ như thế, thì những đốm lửa đó rơi vào trong doanh trại của họ, tiếp theo đó là một âm thanh cực lớn nổ vang trời.
Bỗng chốc âm thanh thảm thiết trong doanh trại vang lên, tất cả những nơi mà đốm lửa rơi xuống, dưới lớp bụi bặm tung bay, rất nhiều binh lính bị nổ tung đến mức máu thịt lẫn lộn, cơ thể tách rời.
Lý Thành Khuê đột nhiên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt ngập tràn sự kinh hoàng và khó hiểu, ông ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
Đây là cái thứ gì vậy?
Khi ông ta vẫn đang còn bối rối, thì hàng loạt pháo hỏa được phát động tấn công tại doanh trại của ông ta, bất cứ nơi nào đốm lửa rơi xuống, cả vùng doanh trại của ông ta đều bị nổ thành từng cái hố khổng lồ.
Bề mặt đất đai đều bị lật tung lên một lớp, binh tướng thuật hạ thương vong nghiêm trọng, toàn bộ quân doanh bỗng chốc hỗn loạn.
Lý Thành Khuê đột nhiên ngơ ngác, ông ta đến đây để chuẩn bị bao vây thành, chứ không phải đến đây để chịu đòn, nhưng xem ra bây giờ ông ta đến đây giống như để chịu đòn.
Thậm chí ông ta vẫn chưa nhìn thấy Quân Con Cháu trong thành trông như thế nào, sau đó thuật hạ lại bị thiệt hại nghiêm trọng.
Mà trong thành, Nam Minh Đồ nhìn thấy doanh trại trước mặt của Quân Cao Triều đã bị nổ tung thành biển lửa, nét mặt đầy sự chế giễu, một Cao Triều nhỏ bé tự mãn, muốn thôn tính Hoa Hạ, đúng là tự mình tìm con đường chết.
Có hậu phương cung cấp đạn dược dồi dào, thậm chí hẳn có thể không cần để Quân Con Cháu chủ động ra quân, mà chỉ cần dùng pháo đạn oanh tạc cũng có thể trực tiếp cho nổ quân địch đến mức toàn quân bị hủy diệt.
Pháo đạn bản phá gần nửa canh giờ, đợi đến khi dừng nã pháo, bên trong trận địa của quân địch chỉ còn lại tiếng gào thét thưa thớt, còn có một vài. binh lính Cao Triều đang trốn trong góc run lẩy bẩy.
Bọn họ thật sự sợ hãi, khí thế ban đầu giống như cầu vồng muốn đến chém giết Quân Con Cháu, chiếm lấy Hoa Hạ, chứ đâu ngờ rằng cuối cùng đến đây để tìm đường chết.
Quân lính tám mươi ngàn người, bây giờ còn sống ước. chừng chưa đến hai mươi ngàn, và phần lớn trong số đó là những binh lính tàn tật thiếu tay hoặc cụt chân.
Lý Thành Khuê được binh lính thuộc hạ của mình bao vây bảo vệ, đôi mắt ông ta chỉ còn lại nỗi sợ khiếp đảm khi nhìn thấy thảm cảnh ở trước mắt, nên đâu còn chút tham vọng mạnh mẽ nào như khi ông ta đến.
Ánh mắt ông ta như nhìn thấy ma quỷ, toàn thân sắp phát điên.
"Nhanh... rút lui... nhanh đưa Trẫm rời khỏi nơi đây...” Ông †a lẩm bẩm trong miệng, bàn tay hơi run khi đưa ra cho một vài quan văn còn sống bên cạnh mình dìu đi.
Cùng với giọng nói của ông ta, những vị quan văn đang sợ hãi nhất thời bừng tỉnh lại, họ vội vàng đến dìu Lý Thành Khuê, và tổ chức lại những quân lính còn lại của Cao Triều để rút lui.
Nếu như lúc này không trốn chạy, e là sẽ trốn không thoát, quả thật vũ khí của Quân Con Cháu quá khủng khiếp, trong vòng nửa canh giờ, tám mươi ngàn quân của bọn họ chỉ còn lại hơn hai mươi ngàn binh lính tàn tật.
Nhưng khi bọn họ vừa tổ chức lại nhân lực, thì đột nhiên âm thanh ầm ầm từ bốn phía vọng lại, tiếp đó, binh lính ở xung quanh lần lượt từng người ngã xuống.
Một lần nữa Lý Thành Khuê sợ hãi đến mức trốn vào trong những xác chết của binh lính của mình, những quan văn khác cũng khốn đốn như vậy, các binh lính còn lại đó, hoặc là sợ hãi chạy tán loạn, hoặc là giả chết ngay tại chỗ.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, Lý Thành Khuê cảm thấy xác chết đè trên người mình bị người ta chuyển đi, sau đó ông †a bị Quân Con Cháu bắt lấy.
Những vị quan văn cũng bị bắt lại, ông ta sửng sốt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Quân Con Cháu đang nhìn mình, thậm chí mất đi cả dũng khí phản kháng.
Khi ông ta đứng dậy nhìn xác chết của binh lính Cao Triều đầy trên mặt đất, Lý Thành Khuê suýt chút gục ngã, ông ta bại đến như vậy sao? Bại đến mức tàn canh gió lạnh.
Ông ta không hề hay biết đại quân hai cánh của mình đã bị tiêu diệt toàn quân, chẳng còn lại một binh tốt nào, lại chẳng có người nào đến báo tin chiến thẳng cho ông ta.
Trong lúc ông ta đang lo âu thì có vị quan văn ở bên cạnh nhìn thấy nỗi lo lắng của ông ta, vội vàng tâu với Lý Thành Khuê: "Bệ hạ, không cần phải lo lắng, hai vị Tướng quân đều là tướng quân lợi hại nhất của Cao Triều, cho dù là ở Hoa Hạ, sợ là chẳng có ai là đối thủ của họ trên chiến trường đâu, bọn họ không báo tin chiến thắng về vì rất có khả năng là họ đã âm thầm đuổi theo đến thành Bình Bắc rồi
"Thần đoán hai vị Tướng quân không muốn ảnh hưởng đến quân tình, là chuẩn bị tạo tin vui bất ngờ cho Bệ hạ, Bệ hạ hãy đợi chúng thần hợp nhất ở thành Bình Bắc vậy."
Nghe thấy lời xu nịnh của vị quan văn này, gương mặt của Lý Thành Khuê hiện lên nụ cười, tuy nhiên ông ta biết rằng đây là lời nịnh nọt của đối phương để an ủi mình mà thôi, nhưng ông ta cũng cảm thấy có khả năng đúng là như vậy.
Dù sao, Chủ tướng của đại quân hai cánh đó, đúng là ông †a tự cho rằng có thể quét sạch toàn bộ sự tồn tại của Hoa Hạ, vậy làm sao tướng lĩnh của Hoa Hạ có thể chống chọi được.
Cứ như vậy, lại hai ngày trôi qua, cuối cùng đại quân Cánh Giữa đã đuổi kịp đến thành Bình Bäc, suốt dọc đường, gương mặt Lý Thành Khuê tràn đầy sự nghi hoặc, mặc dù tin tức ông †a tiến quân được giấu kín.
Nhưng về phía Hoa Hạ, không nên không có bất cứ phản ứng nào mới đúng chứ, ít nhất đại quân Cánh Giữa của ông ta cũng nên gặp phải một vài phục kích của Hoa Hạ gì đó chứ.
Nhưng suốt dọc đường đi, thực tế lại quá yên ắng, thế mà chẳng hề xuất hiện chặn đánh hay gì đó, tựa như đoạn đường này rất thông thoáng.
Sau đó rất nhanh, Lý Thành Khuê cảm thấy rằng có lẽ Quân Con Cháu của Hoa Hạ sợ đại quân hai trắm ngàn người của bọn họ, nên đã lập tức quay về thành cố thủ, dù sao phái vài tên lính lẻ tẻ đi mai phục thì chỉ có thể bị bọn họ liên tiếp đánh bại.
Hay không bằng cứ hợp lính lại một nơi, chuẩn bị chờ đợi bọn họ đến để quyết chiến sinh tử, nghĩ vậy, gương mặt ông ta hiện lên vế đắc. ý, Quân Con Cháu sao, xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.
Khi Lý Thành Khuê theo kịp đến thành Bình Bắc, ông ta khẩn trương cho lính thuật hạ của mình bắt đầu đóng quân dựng trại, đồng thời ông ta phái người đi về hướng đại quân hai cánh còn lại đang tiến lên để tìm kiếm bọn họ.
Như thế là ông ta chuẩn bị hợp lại với đại quân hai cánh, cũng để dễ cho việc xây dựng việc bao vây thành như thế nào, hoặc dùng cách gì khiến cho Quân Con Cháu ở trong thành không đánh mà hàng.
Nhưng khi ông ta đóng quân dựng trại chưa được bao. lâu, thì đột nhiên hàng loạt ánh lửa ở phía trước bên trong thành bay vút lên trời và rơi trực tiếp xuống doanh trai của bọn họ.
Doanh trại của bọn họ mới xây dựng xong, máy bắn đá còn đang thiết lập, vẫn chưa bắt đầu công thành, nhưng đâu ngờ thế mà Quân Con Cháu lại phát động tấn công bọn họ. trước.
Hơn nữa, đột nhiên trong thành trồi lên ánh lửa, ông ta không biết đó là cái gì, ông ta lại tưởng răng đó có thể là mũi tên lửa hoặc thứ gì kiểu như vậy, cùng lắm những thứ này có thể gây ra một vài trận cháy chứ chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Chỉ là khi ông ta nghĩ như thế, thì những đốm lửa đó rơi vào trong doanh trại của họ, tiếp theo đó là một âm thanh cực lớn nổ vang trời.
Bỗng chốc âm thanh thảm thiết trong doanh trại vang lên, tất cả những nơi mà đốm lửa rơi xuống, dưới lớp bụi bặm tung bay, rất nhiều binh lính bị nổ tung đến mức máu thịt lẫn lộn, cơ thể tách rời.
Lý Thành Khuê đột nhiên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt ngập tràn sự kinh hoàng và khó hiểu, ông ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
Đây là cái thứ gì vậy?
Khi ông ta vẫn đang còn bối rối, thì hàng loạt pháo hỏa được phát động tấn công tại doanh trại của ông ta, bất cứ nơi nào đốm lửa rơi xuống, cả vùng doanh trại của ông ta đều bị nổ thành từng cái hố khổng lồ.
Bề mặt đất đai đều bị lật tung lên một lớp, binh tướng thuật hạ thương vong nghiêm trọng, toàn bộ quân doanh bỗng chốc hỗn loạn.
Lý Thành Khuê đột nhiên ngơ ngác, ông ta đến đây để chuẩn bị bao vây thành, chứ không phải đến đây để chịu đòn, nhưng xem ra bây giờ ông ta đến đây giống như để chịu đòn.
Thậm chí ông ta vẫn chưa nhìn thấy Quân Con Cháu trong thành trông như thế nào, sau đó thuật hạ lại bị thiệt hại nghiêm trọng.
Mà trong thành, Nam Minh Đồ nhìn thấy doanh trại trước mặt của Quân Cao Triều đã bị nổ tung thành biển lửa, nét mặt đầy sự chế giễu, một Cao Triều nhỏ bé tự mãn, muốn thôn tính Hoa Hạ, đúng là tự mình tìm con đường chết.
Có hậu phương cung cấp đạn dược dồi dào, thậm chí hẳn có thể không cần để Quân Con Cháu chủ động ra quân, mà chỉ cần dùng pháo đạn oanh tạc cũng có thể trực tiếp cho nổ quân địch đến mức toàn quân bị hủy diệt.
Pháo đạn bản phá gần nửa canh giờ, đợi đến khi dừng nã pháo, bên trong trận địa của quân địch chỉ còn lại tiếng gào thét thưa thớt, còn có một vài. binh lính Cao Triều đang trốn trong góc run lẩy bẩy.
Bọn họ thật sự sợ hãi, khí thế ban đầu giống như cầu vồng muốn đến chém giết Quân Con Cháu, chiếm lấy Hoa Hạ, chứ đâu ngờ rằng cuối cùng đến đây để tìm đường chết.
Quân lính tám mươi ngàn người, bây giờ còn sống ước. chừng chưa đến hai mươi ngàn, và phần lớn trong số đó là những binh lính tàn tật thiếu tay hoặc cụt chân.
Lý Thành Khuê được binh lính thuộc hạ của mình bao vây bảo vệ, đôi mắt ông ta chỉ còn lại nỗi sợ khiếp đảm khi nhìn thấy thảm cảnh ở trước mắt, nên đâu còn chút tham vọng mạnh mẽ nào như khi ông ta đến.
Ánh mắt ông ta như nhìn thấy ma quỷ, toàn thân sắp phát điên.
"Nhanh... rút lui... nhanh đưa Trẫm rời khỏi nơi đây...” Ông †a lẩm bẩm trong miệng, bàn tay hơi run khi đưa ra cho một vài quan văn còn sống bên cạnh mình dìu đi.
Cùng với giọng nói của ông ta, những vị quan văn đang sợ hãi nhất thời bừng tỉnh lại, họ vội vàng đến dìu Lý Thành Khuê, và tổ chức lại những quân lính còn lại của Cao Triều để rút lui.
Nếu như lúc này không trốn chạy, e là sẽ trốn không thoát, quả thật vũ khí của Quân Con Cháu quá khủng khiếp, trong vòng nửa canh giờ, tám mươi ngàn quân của bọn họ chỉ còn lại hơn hai mươi ngàn binh lính tàn tật.
Nhưng khi bọn họ vừa tổ chức lại nhân lực, thì đột nhiên âm thanh ầm ầm từ bốn phía vọng lại, tiếp đó, binh lính ở xung quanh lần lượt từng người ngã xuống.
Một lần nữa Lý Thành Khuê sợ hãi đến mức trốn vào trong những xác chết của binh lính của mình, những quan văn khác cũng khốn đốn như vậy, các binh lính còn lại đó, hoặc là sợ hãi chạy tán loạn, hoặc là giả chết ngay tại chỗ.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, Lý Thành Khuê cảm thấy xác chết đè trên người mình bị người ta chuyển đi, sau đó ông †a bị Quân Con Cháu bắt lấy.
Những vị quan văn cũng bị bắt lại, ông ta sửng sốt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Quân Con Cháu đang nhìn mình, thậm chí mất đi cả dũng khí phản kháng.
Khi ông ta đứng dậy nhìn xác chết của binh lính Cao Triều đầy trên mặt đất, Lý Thành Khuê suýt chút gục ngã, ông ta bại đến như vậy sao? Bại đến mức tàn canh gió lạnh.