Người ngựa năm bên tụ lại bên nhau, trong đó có một bên thế lực nhìn về phía Phương Bách Phật cầm đầu. Hắn ta là thủ lĩnh Vĩnh Nhạc quân, cũng là minh chủ của liên minh Ngũ phương.
Lại nói, trong năm thế lực của Ngũ phương, thế lực của Phương Bách Phật là mạnh nhất, tổng số binh lực đạt tới khoảng hai mươi lăm vạn người, thực lực cũng mạnh nhất trong nhóm phản tặc.
Có thể so sánh được với bọn họ cũng chỉ có Bình Nhạc quân của Đại Danh phủ, chỉ là sau khi Bình Nhạc quân trải qua trận đấu với thôn Kháo Sơn thì thực lực đã giảm đi, không thể tiếp tục đánh đồng với Vĩnh Nhạc quân nữa.
“Chúng ta cũng không thể không phòng bị bên Ninh Châu phủ kia, ba vạn Châu phủ quân của Mộ Dung Cung, nếu chẳng may vội vàng tới đây tiếp viện thì chỉ sợ sẽ rất phiền phức!” Một thủ lĩnh thế khác nói.
“Mọi người không cần lo Châu phủ quân của Ninh Châu phủ, e là Mộ Dung Cung còn chưa dám đưa quân tới viện trợ, ông ta cũng không dám đen toàn bộ Châu phủ ra để đánh cược, chẳng qua chúng ta không đi công Châu phủ, ông ta hẳn nên cảm thấy may mắn mới đúng.”
Lúc này, vẻ mặt thế tử Tống Chân đại biểu cho Nguyên Bá quân của Nguyên Vương vô cùng chắc chắn lại mang theo ý khinh thường nói.
Sau khi hắn ta nói xong, những thủ lĩnh của những thế lực lớn khác cũng gật đầu theo, lần này để có thể túm được chỗ dựa, hầu như là thủ lĩnh của các bên thế lực đều có mặt.
Phương Bách Phật và ba thủ lĩnh thế lực đều tự mình tới, ngoại trừ Tống Chân thay cha hắn ta là Nguyên Vương đến tham dự thay.
Lại nói, tương lai Tống Chân khẳng định sẽ kế thừa quân từ Nguyên Vương, hắn ta đã coi như là nhân vật quan trọng.
“Nếu Châu phủ quân không đáng lo, vậy ta đây phải chờ lúc nào để triển khai tiến công thôn Kháo Sơn.
Tình báo trong tay ta nói rằng Giang Siêu đang trên đường về thôn Kháo Sơn trên đường, hắn mang theo hai vạn quân Con Cháu, nếu chúng lại gia nhập thêm thì chỉ sợ chúng ta muốn đoạt được thôn Kháo Sơn sẽ càng khó hơn!”
“Đúng vậy, chúng ta nói không chừng có khả năng sẽ phải ở lại nơi này,
Giang Siêu là người tàn nhẫn, hắn từng dùng hai vạn quân Con Cháu mà lưu lại mười mấy vạn Khiết Đan quân ở Đại Triệu.”
“Đừng xem bây giờ chúng ta có hai mươi lăm vạn đại quân, chỉ sợ còn chưa đủ cho hắn ăn..."
Khi đám thủ lĩnh nhắc đến Giang Siêu, trong mắt lộ ra sự kiêng kị vô cùng, vẻ mặt của Nguyên Vương thế tử Tống Chân còn có cả hận thù và phẫn nộ.
“Các vị, chúng ta đừng làm tăng khí thế của người khác mà làm mất uy phong của quân mình.
Giang Siêu và quân Con Cháu của hắn có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có hơn năm vạn người mà thôi, chúng ta nhiều hơn hắn gần năm lần”
Phương Bách Phật nhìn về phía bốn vị thủ lĩnh trước mắt vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Trong mắt lộ ra một cổ trào phúng.
Tuy rằng hắn ta cũng có chút kiêng ky chiến lực của quân Con Cháu, nhưng đó cũng chỉ là kiêng kị mà thôi, hơn nữa, chiến lực quân Con Cháu dù sao cũng có chút hữu danh vô thực.
Đầu tiên, có rất nhiều chiến tích hắn ta chỉ nghe nói, cũng không chưa từng tận mắt nhìn thấy, còn còn, một trận chiến với Khiết Đan quân, Giang Siêu chỉ là dùng thủ đoạn để lợi dụng mười hai vạn quân của Tứ đại Châu phủ quân.
Nếu không, hắn muốn diệt Khiết Đan quân cũng không dễ đến như vậy.
Bây giờ bọn họ có tới hai mươi lăm vạn quân, lại còn do chính Năm đại thủ lĩnh bọn họ tự mình ra trận, cho dù dùng nhân số áp cũng có thể đủ để áp chết Giang Siêu và quân Con Cháu của hắn.
Hắn ta không tin Giang Siêu có thể lợi hại đến mức có thể dùng một ít quân của mình như vậy là có thể đối phó kháng lại được với bọn hắn.