Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hiền chất, ngươi cảm thấy bây giờ ta nên khống chế Tây Doanh thế nào?” Mộ Dung Cung thúc ngựa tiến về phía trước, cách xa đội ngũ phía sau, quay đầu nhìn Giang Siêu, nói.

Theo sau ông ta là người đàn ông trung niên và hai vị tướng lĩnh khoảng ba mươi tuổi.

Thực lực của hai vị tướng quân này rất phi phàm, thế nhưng lúc đầu có cấp bậc của Ám kình, mặc dù có chênh lệch với những người có cùng độ tuổi trung niên nhưng tuyệt đối có thể coi là cao thủ hạng hai.

Những người đạt đến Ám Kình sơ kì có thể được gọi là cao thủ hạng hai.

Trong số những cao thủ hạng hai cũng có cấp bậc cao và thấp.

Nếu thực lực của một người đạt đến cảnh giới Ám Hí đỉnh phong, thì đã gần với cao thủ hạng nhất.

Nếu là ở cấp bậc Hóa Cảnh thì có thể xưng là cao thủ hạng nhất.

"Không phải bá phụ đã sẵn sàng dùng chính mình làm mồi nhử sao? Chẳng qua kế hoạch của ngươi có hơi mạo. hiểm”

Giang Siêu nhìn Mộ Dung Cung, khế lắc đầu.

Hắn và Mộ Dung Chỉ Tình đoán được kế hoạch này nên hắn mới chạy đến đây.

Mộ Dung Cung cứ như vậy đi tới Tây Doanh, không phải là đầu óc có vấn đề, mà do ông ta đoán được người ở Tây doanh nhất định sẽ ra tay với mình.

Bắt được Trịnh Thế Khinh chỉ có thể buộc Tây doanh tội tạo phản, khi đợi được phán quyết từ kinh thành, có lẽ hoa cúc cũng tàn rồi.

Hiện tại cách nhanh nhất để kiểm soát Tây doanh là trực tiếp dùng chuyện của Trịnh Thế Kinh để gây sức ép cho họ.

Mặc kệ Trịnh Tín có phản kháng hay không, kết quả cuối cùng vẫn là bắt hẳn ta lại. Đương nhiên, kết quả tốt nhất chính là Trịnh Tín phản kháng.

Chỉ khi đó ông ta mới có thể lấy cớ và lý do để giết Trịnh Tín.

Mộ Dung Cung không chỉ muốn bắt Trịnh Tín, nếu muốn kiểm soát Tây doanh hoàn toàn, phải tận dụng cơ hội để nhổ bỏ những thuộc hạ đáng tin của Trịnh Tín ở đó.

"Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng trước mắt đây là cách nhanh nhất để khống chế Tây doanh. Bây giờ hiền chất đã đến, chẳng phải cũng đồng ý với kế hoạch của ta sao? Hơn nữa, có hiền chất ở đây, lão phu cảm thấy kế hoạch này sẽ thành công."

Mộ Dung Cung mỉm cười với Giang Siêu, trong giọng nói có chút tự tin.


Giang Siêu nghe vậy thì nhìn thật sâu vào mắt Mộ Dung Cung, lão già này mạnh hơn hắn tưởng tượng nhiều.


Ít nhất ông ta cũng dám lấy thân mình làm mồi nhử dù biết có nguy hiểm, loại quyết đoán này, người bình thường không làm được.


Cũng giống như Mộ Dung Cung, Trịnh Tín có lẽ đang tìm cơ hội để giết ông ta.


Đừng nói Mộ Dung Cung là người đứng đầu một phủ, cho dù ông ta có là hoàng đế, vào thời khắc mấu chốt trước khi khởi binh này, chỉ cần có thể có lợi cho phe mình, họ sẽ không ngần ngại ra tay.


Mộ Dung Cung muốn nhân cơ hội này để thăm dò suy nghĩ của Giang Siêu.


Khoảng nửa giờ sau, họ rời khỏi thành và đến Tĩnh An, nơi dừng chân của quân Tây doanh. Phía trước, cờ của đại doanh đang tung bay, tiếng hò hét truyền từ trong ra.


Rất nhiều binh lính đang luyện tập, nhìn từ động tác chỉnh †ề của bọn họ, quân Châu phủ cũng không đến nỗi nát như tưởng tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK