Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ừ… chỉ cần cỏ muốn, ta đều viết cho có.” Giang Siêu vỏ thức mang theo chút cưng chiều trong giọng nói.

Lời nói của hắn làm cho Tống Ninh Tuyết hơì giật mình, không hiếu sao trên mặt cũng trờ nên đỏ ửng.

Thấy cảnh này, những người xung quanh vội vàng quay đầu sang chỗ khác, coi như không nghe không thấy gì cả.

Giang Siêu cảm nhận được không khí không đúng, cũng có chút xấu hổ.

Thật ra là hắn đã coi Tống Ninh Tuyết là bạn bè, nên mới không suy nghĩ nhiều khi trả lời.

Đối với bạn bè, Giang Siêu chưa từng keo kiệt, còn rất quý trọng, nào ngờ lại gây ra tình cảnh xấu hổ như hiện giờ.

“À… chúng ta nén đỉ về xem xưởng thuốc nổ được xây dựng đến đâu rồi… Phải rồi, phái người đi theo dõi núi Kê Minh chưa? Còn nữa…”

Giang Siêu vừa vội vàng nói sang chuyện khác, vừa đứng dậy đi về một phía, đế lại một đám hộ vệ mặt mày mang vé mập mờ

và Tống Nính Tuyết đỏ bừng cả mặt.

Qua cơn xấu hố, Tống Ninh Tuyết lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Bân, nói: “Huấn luyện cho tốt, nếu không nhốt các ngươi vào tù!”

Giọng điệu nàng trông có vẻ hung dữ, thực tế lại không có bao nhiêu hung dữ.

Lâm Bân cố nén cười, vội vàng gật gật đầu.

Thấy cảnh này, Tống Ninh Tuyết quay người chạy theo Giang Siêu.

“Chuyện tìm tiên sinh dạy học sao rồi?” Giang Siêu thây Tống Ninh Tuyết đi theo thì vội vàng hỏi.

Giang Siêu định làm bọn nhỏ trong thôn biết đọc biết viết, chỉ có biết đọc biết viết mới có thể hiểu rõ lý lẽ.

Có khi bọn nhỏ trong thôn sẽ giúp đỡ được hắn rất nhiều trong tương laỉ. Hơn nữa, hắn không nơ để cho bọn nhỏ đi làm cu li cho người ta.

Hiện giờ hắn đã có năng lực, hắn sẽ sáng tạo một tương lai tốt đẹp cho mọi người.

Tông Ninh Tuyết gật đầu với Giang Siêu.

“Ta đã mời ba vị tiên sinh dạy học. Có điều vài ngày nữa mới tới đây…”

Nói đến chỗ này, nàng mở miệng định hỏi Giang Siêu vì sao muốn mời tiên sinh đi dạy những đứa nhỏ kia, bới vì khoản chi này không hề nhỏ.

Hơn nữa, chẳng phải quan trọng nhất hiện giờ là nên giải quyết đám cướp sao?

Nhưng mà nàng lại thấy Giang Siêu làm rất nhiều chuyện không liên quan. Những viên gạch trong lò, những người đào quặng sau núi và tiên sinh dạy học bây giờ.

Nàng làm sao nghĩ đến khi phát hiện đám cướp có khả năng tạo phản, Giang Siêu đã suy nghĩ rất nhiều, không phải là hắn muốn sống thì sẽ có thể sống ở cái thời đại này.

Một khỉ đám cướp giết tới đây, chắc là cả thôn đều không thể tránh được.

Chuyện này nói cho hắn biết mình cần phải vì mình tích lũy lực lượng tự bảo vệ mình.

Nếu người trong thôn không thế tự bảo vệ mình, vậy hắn sẽ tìm cho mọi người một con đường tự bảo vệ mình.

Có điều, chỉ dựa vào tụ tập một đám người để tạo thành lực lượng tự bảo vệ mình là không đú.

Chỉ khi có được lực lượng vượt xa thời đại, hắn mới có được chỗ đứng và có thế bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ trong thời loạn thế.

Hiện giờ mổi loại phát triển trong thôn đều là khởi đầu quá trình tích lũy lực lượng của hắn.

Sau khi về đến nhà, nước hoa và xà phòng đã được chất lên xe, số lượng không nhiều lắm.

Nhưng khỏng lâu nữa sẽ có đợt thứ hai. Giang Siêu định tìm thêm một ít phụ nữ tới nhà làm nước hoa và xà phòng.

Nói đến cùng, chờ xưởng xây xong hết rồi, bọn họ cũng phải đi vào xưởng làm.

Bên cạnh nhà Giang Siêu lại xây tạm thêm vài căn nhà tranh.

Ngoại trừ dùng để làm nước hoa và xà phòng, còn được dùng để làm thuốc nổ và mìn tre.

Về phần nhân viên, Tống Nỉnh Tuyết dần tới hơn mười người thợ pháo, trưởng thôn

nhận thêm một ít phụ nữ.

Tất cả những người trong thôn và các thôn xung quanh, chỉ cần có thể làm việc được thì Giang Siêu đều nhận.

Chỉ riêng tiền công một ngày đã hơn mười lượng bạc, còn chưa tính đến tiền bao cơm.

Có điều, Giang Siêu giết đám cướp núi Mạo Nhân, quan phủ lại thường khá nhiều bạc, tiền vẫn là do Tống Ninh Tuyết lấy hộ.

Tiền của huyện nha là tiền thuế, ngoại trừ chi tiêu trong huyện, thì số còn lại đều phải nộp lên quốc khố Đại Triệu.

Tống Ninh Tuyết ôm suy nghĩ có thì lấy, giúp Giang Siêu đòi khá nhiều tiền. Đương nhiên, nàng cũng biết giúp Giang Siêu đòi tiền tương đương với giúp chính mình.

Ngoài ra, thợ mộc mà Giang Siéu bảo Tống Ninh Tuyết đi mời cũng tới rồi. Giang Siêu cho đối phương vài tấm bản vẽ, bảo bọn họ tách ra làm.

Mấy tấm bản vẽ kia là bản vẽ máy dệt.

Loại máy dệt này tiên tiến gấp nhiều lần máy dệt mà hiện giờ Đại Triệu đang sử dụng.

Tốc độ kéo vải tăng hơn mười lần, chất

lượng vải cũng tốt hơn.

Các bộ phận của máy dệt tương đối phức tạp, ngay cả khi thợ mộc biết làm như thế nào, thì bọn họ cũng không biết phải lắp ráp như thế nào. Đây là một chiêu đề phòng người khác đánh cắp kỹ thuật.

Chờ đến khi xong công việc, Tống Ninh Tuyết có chút lưu luyến chào tạm biệt Giang Siêu, đến lúc nàng phải trở về huyện rồi.

Nàng còn chưa làm xong nhiệm vụ mà Giang Siêu giao cho nàng, đó là cần phải đẩy mạnh tiêu thụ nước hoa và xà phòng.

Nếu không tìm được nguồn tiêu thụ thì sản phẩm có tốt hơn nữa cũng vô dụng.

Về phần núi Kê Minh, bên kia đã có người theo dõi, một khi có gió thổi cỏ lay thì chắc chắn sẽ báo về bên đây trước tiên.

Mà Giang Siêu cũng đang tích lũy lực lượng, chuẩn bị tìm một cơ hội thích hợp đi đánh núi Kê Minh.

Chẳng qua là vì mìn tre chưa đủ, số lượng pháo cối mìn tre và ống pháo chưa đạt tới mức Giang Siêu yêu cầu, nên hiện giờ chỉ có thể chờ.

Mấy ngày kế tiếp, Tống Ninh Tuyết

không có tới đây, dường như là vì đang bận rộn tìm nguồn tiêu thụ cho nước hoa và xà phòng.

Có điều, nàng lạì đưa tới hơn một trăm người hộ vệ mới chỉéu mộ.

Giang Siêu sáp nhập bọn họ và hơn ba mươi người đội bảo vệ thôn lại, chia thành ba trung đội, gia nhập vào đại đội của Lâm Bân.

Lâm Bân được như mong muốn nhận nửa bộ Thái Cực quyền từ Giang Siêu. Vậy nên hắn ta càng thêm nghiêm túc huấn luyện.

Lúc này, gạch ngói trong ba lò nung đã ra lò.

Giang Siêu bắt đầu sai thợ xây nhà gạch đỏ. Thời đại này không có thép, chỉ có thế dùng cây tre thay thế.

Xi măng cũng ra được một mẻ để dùng. Khỏng cần lo lắng về cát đá, cát sông lấy mãỉ không hết.

Mấy cái xưởng được xây dụng trước.

Vê phần xây phòng học và nhà ờ, Giang Siêu quyết định dời lại sau.

Mấy ngày qua, Giang Siêu ngoại trừ bận rộn chuyện của mình, còn không quên ngày ngày dạy hai tỷ muội Tô Tiểu Tiểu đọc sách

biết chữ và tập võ.

Cùng lúc đó, trong núi Kê Minh, cầm đầu đám cướp Hoàng Bá Thiên rốt cuộc đã biết tin tức muội muội chết sau nhiều cuộc điều tra.

Về chuyện lần trước ờ trong núi Mạo Nhân giết chết Hoàng Lệ và đám cướp núi Kê Minh, Tổng Ninh Tuyết đã nghiêm khắc ra lệnh cho người trong huyện nha tuyệt đối không được đế lộ tin tức.

Huyện lệnh sợ Tống Ninh Tuyết vạch tội hắn, ném mất mũ quan, nên không dám làm trái lệnh.

Bên núi Kê Minh tới gần mười ngày vẫn chưa có được tin tức. Những người đi điều tra núi Mạo Nhân cũng bị người của Tống Ninh Tuyết chặn giết vài đợt.

Cho đến lần gần đây nhất, gã phái vàỉ tên lão luyện đi điều tra, mới phát hiện được ổ cướp núi Mạo Nhân đã bị dọn sạch và muội muội gã sống chết không rõ.

Gã mạo hiểm sai người đi huyện An Ninh, nghe được tin tức muội muội đã chết.

Gấ cũng biết đầu sỏ hại chết muội muội tên Giang Siêu, là người trong thôn Kháo Sơn

cách núi Mao Nhân khônq xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK