Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn người phụ nữ lập tức xông đến trước mặt Giang Siêu.

Tô Miên Miên ôm chặt lấy hắn, nước mắt rơi không. ngừng, lực tay cũng vô thức mạnh thêm mấy phần. Nàng chỉ sợ thả lỏng ra, Giang Siêu sẽ biến mất.

Đông Ly Nguyệt, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cũng không quan tâm được nhiều, vây quanh Giang Siêu, đều ôm chặt hắn.

Cách đó không xa, Tô Yên Nhiên cũng chạy ra, nhìn Giang Siêu và bốn người phụ nữ kia với gương mặt đầy nước mắt, trong mắt có chút do dự.

Nàng cũng đi theo, nhưng so với Giang Siêu và bốn người kia, nàng chưa được phóng khoáng lắm.

Hơn nữa, nàng cũng không muốn quấy rầy Giang Siêu và bốn người kia gặp nhau.

Dù sao, về mặt tình cảm, tình cảm của bốn người và Giang Siêu sâu nhất, nàng thì nhạt nhất.

Vã lại, sự dè dặt trong lòng khiến nàng không thể nào phóng khoáng cho được.

Tuy nhiên, sự quan tâm của nàng dành cho Giang Siêu cũng không ít hơn bốn người kia chút nào.

Nàng đi tới gần, nhìn Giang Siêu, giọng nói hơi nghẹn ngào:

“Phu quân, ngươi không sao chứ?”

Nàng dứt lời, bốn người phụ nữ kia đều tỉnh táo lại, vội vàng buông Giang Siêu xa, lấy đuốc đến kiểm tra tình trạng của Giang Siêu. Hắn cố nén đau đớn, cười gượng nhìn họ.

“Ta không sao, các nàng đừng lo lắng...”

“Còn nói không sao nữa, lưng đã đỏ thâm cả rồi, tất cả đều là máu... Đau lắm đúng không... Chắc chắn rất đau... Ta...” Tô Miên Miên phát hiện vết thương sau lưng Giang Siêu, nước mắt rơi nhiều hơn.

Bốn người phụ nữ khác cũng biến sắc nhìn hắn, nước mắt ầng ậc, vô cùng đau lòng.

Giang Siêu nhìn năm người phụ nữ, vội vàng an ủi.

Trong lòng hắn cũng vui, nếu khi trước hắn không quyết định nhanh, mang Đông Ly Thải lao vào rừng, mượn ưu thế của rừng núi để làm suy yếu sức mạnh của địch, rồi mới đối kháng, e là đã không kéo dài được đến giờ.

Nếu khi đó hắn thật sự lấy cứng đối cứng với kẻ địch, có lẽ hắn đã chết rồi, Đông Ly Thải và Tống Tiểu Nhã cũng sẽ chết.

Hản đối kháng với kẻ địch, cũng kéo dài đến khi viện binh tới, như thế mới chuyển nguy thành an được.

Cuối cùng, khi một mình đối mặt với hơn sáu mươi người, Giang Siêu đã chuẩn bị tâm lý liều chết rồi.

Nếu viện binh không chạy tới, khiến kẻ địch sợ hãi chạy trốn, và thực lực mà hắn thở hiện ra khiến những người đó giật mình, có lẽ hắn đã gặp nguy hiểm thật.


Dù sao, một mình hắn đối mặt với hơn sáu mươi cao thủ lục lâm, nếu bên kia không tiếc giá nào phải lấy mạng hắn, hậu quả thực không tưởng tượng nổi.


Được hắn an ủi, tâm trạng của sáu cô gái dần hồi phục lại, nhung vẫn lo lắng nhìn hán.


Đến khi xuất phát, năm người phụ nữ bảo vệ Giang Siêu ở giữa, sáu người cưỡi ngựa đi phía trước, Đông Ly Thải và Tống Tiểu Nhã đi phía sau.


Nhìn Giang Siêu được năm người vợ vây quanh, lại không có chỗ cho mình, trong lòng Đông Ly Thải rất buồn, †âm trạng của Tống Tiểu Nhã bên cạnh cũng rất tệ.


Có điều, trong mắt họ lộ ra vẻ kiên định.


Đêm nay, vì trời quá tối nên mọi người không về thôn Kháo Sơn nữa, mà đến gần huyện thành An Khánh.


Nơi đó gần chỗ này, mà cũng không cần vội vã một đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK