Khi tới trước người Giang Siêu, gã cười mỉa, vung đao lên chém qua Giang Siêu.
Gã đánh không lại chiến sĩ tộc Dạ Lang, chẳng lẽ còn đánh không lại cả Giang Siêu nữa?
Thằng nhãi trước mắt chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt thôi, cho dù có đao tốt thì cũng không phải là đối thủ của gã.
Ngay lúc đao gã chém tới, ánh mắt Giang Siêu trở nên lạnh lùng, hắn vung đao lên đỡ, đao của hai người lập tức chạm vào nhau trên không.
Keng! Cây đao mà gã liều mạng bảo vệ thế mà lại bị chém gãy. Trong mắt gã tràn đầy vẻ chấn động và khó tin.
Lực cánh tay của gã gần như không ai sánh kịp. Đông Ly Sơn có thể chém gãy mũi đao, gã cảm thấy Đông Ly Sơn có thực lực rất mạnh.
Nhưng một tên bị gã cho rằng thực lực rất yếu như Giang Siêu lại lấy đâu ra sức mà chém gãy đao trên tay gã?
Đao của Giang Siêu chém gãy đao của Tiêu Sách, rồi tiếp tục chém thẳng xuống đầu Tiêu Sách.
Tiêu Sách hồi hồn lại, định né tránh một đao kia.
Tiếc là ở trước mặt Giang Siêu, gã không thể nào tránh thoát được.
Giang Siêu chém nhanh lại tàn nhẫn, căn bản là không cho gã cơ hội tránh né.
Phụt... tiếng chém trúng vang lên, đầu Tiêu Sách bay lên cao, thân thể theo quán tính nhào ra trước vài bước.
Một đao của Giang Siêu thế mà lại không hề đánh lùi gã.
Vậy nên có thể thấy được đao trên tay Giang Siêu nhanh đến mức nào, lực chém mạnh ra sao.
Thi thể không đầu của Tiêu Sách nhào ra trước rồi dừng lại.
Gã đứng ở đó, dường như tràn đầy không cam lòng, cuối cùng vẫn ngã mạnh xuống.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, đám quân Khiết Đan đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu ngay khi Tiêu Sách chết.
Quân Con Cháu nhanh chóng giết hơn phân nửa quân Khiết Đan.
Đám quân Khiết Đan còn lại quay người muốn chạy, thậm chí còn có quân Khiết Đan lựa chọn đầu hàng.
Nhưng quân Con Cháu đã giết điên lên rồi.
Bọn họ cực kì hận quân Khiết Đan tàn ác với bá tánh Đại Triệu, làm sao có thể để cho đám súc sinh kia sống sót được.
Quân Con Cháu không hề do dự, không chấp nhận bất cứ lời đầu hàng nào, trực tiếp giết thẳng lên trước.
Quân Khiết Đan trên chiến trường chào đón ngày tận thế của bọn họ.
Trên tường thành, Hồ tướng quân thấy Tiêu Sách bị giết, trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ.
Thấy quân Con Cháu dần dần giết sạch quân Khiết Đan, trong lòng hẳn ta bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này, khi quân Khiết Đan và quân Đại Triệu đang chuẩn bị tấn công cửa thành lần nữa, thì bị Bắc Quỳnh Phương kéo quân đánh tới.
Nhạc Bằng Cử và đám binh lính vốn đang tuyệt vọng, lập tức trở nên vui mừng nhìn về phía quân Con Cháu, rồi vội vàng mở rộng cửa thành ra, để đón quân Con Cháu đi vào.
Bắc Quỳnh Phương gật đầu với Nhạc Bằng Cử và đám binh lính của hẳn ta, trong mắt hiện lên vẻ khâm phục.
Chỉ với chưa đến một trăm người, đi đánh với tám chín trăm kẻ địch, mà vẫn còn giữ được cửa thành.
Sự anh dũng của bọn họ khiến Bắc Quỳnh Phương rất khâm phục.
Bắc Quỳnh Phương dẫn đầu giết vào trong thành, quân Đại Triệu lựa chọn đầu hàng, về phần quân Khiết Đan vẫn cố tấn công vào thành thì bị Bắc Quỳnh Phương và quân Con Cháu chém giết.
Cả trận chiến từ khi bắt đầu đến khi kết thúc chỉ tốn chưa đến một giờ.
Tám nghìn quân Khiết Đan canh giữ Đông Hình Quan đều bị giết sạch sẽ. Chủ tướng Tiêu Sách cũng bị Giang Siêu giết chết.
Quân Con Cháu tổn thất khoảng năm trăm người.
Tỷ lệ tổn thất sau cuộc chiến là mười phần trăm.
Con số này khiến cho Giang Siêu khó chịu rất lâu.
Nếu đối đầu với đám phản quân thì Giang Siêu tin chắc rằng tỷ lệ tổn thất sau cuộc chiến cao nhất là một phần trăm.
Thậm chí chờ khi quân Con Cháu trải qua nhiều trận chiến hơn thì tỷ lệ tổn thất sau cuộc chiến sẽ còn thấp hơn nữa.
Nhưng khi đối mặt với quân Khiết Đan, tỷ lệ tổn thất sau cuộc chiến vẫn còn rất cao.
Quân Khiết Đan mạnh hơn quân Đại Triệu và đám phản quân rất nhiều.
Thảo nào từ lúc bắt đầu, quân Khiết Đan gần như phá thành liên tục, không một ai có thể cản được.