Điều này khiến Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã khâm phục Giang Siêu, đồng thời rất nhớ nhung Giang Siêu.
Không lâu trước đây, bọn họ nhận được tin tức là Đại Triệu sụp đổ, Nữ Chân đã phát động một cuộc chiến tranh toàn thiên hạ, có thể tấn công phủ Ninh Châu của Giang Siêu bất cứ lúc nào.
Bọn họ rất lo lắng cho Giang Siêu. Tuy rằng trước mắt đất Thục chưa bị chiến tranh lan đến, nhưng nếu Giang Siêu thua rồi, bọn họ không còn nhận được sự ủng hộ từ Giang Siêu nữa, thì chắc là bọn họ cũng không kiên trì được bao lâu.
Liên minh khó lắm mới thành lập được, cũng sẽ sụp đổ vì không đủ lợi ích.
Bọn họ không muốn nhìn thấy loại chuyện này xảy ra.
Vì vậy, sau khi bàn bạc, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã quyết định dẫn quân giúp đỡ quân Con Cháu của Giang Siêu.
Mỗi bên ra năm vạn binh, cộng lại là thành đại quân mười vạn binh, xuất phát đi phủ Ninh Châu.
Chắc là không bao lâu nữa bọn họ có thể chạy đến Kinh Dương thành.
“Lạc tỷ tỷ, sứ giả do chúng ta phái đi đã quay lại chưa?”
A Thi Mã cưỡi ngựa, hỏi Lạc Ngưng Sương ở bên cạnh.
Nghe vậy, Lạc Ngưng Sương lắc đầu.
A Thi Mã nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Lạc tỷ tỷ, Nguyên vương Triệu Tín có cho chúng ta mượn đường hay không?
Có khi nào ông ta sẽ nhân cơ hội đánh chúng ta hay không? Rốt cuộc thì mười vạn đại quân của chúng ta phải đi ngang địa bàn của ông ta, chắc là ông ta sẽ nghi ngờ.”
“Đừng lo lắng, ta phái sứ giả đi nói là chúng ta muốn đi phủ Ninh Châu.
Hiện nay trong toàn bộ thiên hạ, không có ai dám cản đường đi phủ Ninh Châu...
Yên tâm đi...
Chúng ta cứ việc đi là được.
Phái người đi báo một tiếng là vì nể mặt Nguyên vương.
Nếu ông ta không cần nể mặt thì chính là tự †ìm đường chết.” Lạc Ngưng Sương nói với vẻ rất tự tin, giọng điệu tràn đầy vẻ bá đạo.
Nghe vậy, A Thi Mã cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại điểm lợi hại của Giang Siêu, chẳng hiểu sao nàng lại hiện lên ý cười, còn có cả ý nhớ nhung.
Khoảnh khắc nàng bắt đầu có tình cảm với Giang Siêu, nàng liền cố ý đi hỏi thăm rất nhiều chuyện của Giang Siêu.
Không biết thì thôi, chứ một khi biết rồi, nàng phát hiện mình lún sâu hơn nữa.
Sao nàng có thể không động lòng trước một nhân vật anh hùng như thế?
Nàng lớn đến từng tuổi này, còn chưa từng đặt bất cứ người đàn ông nào vào trong lòng.
Không phải là vì Hách Liên Phấn.
Cho dù không có Hách Liên Phấn gây chuyện, thì cũng không có bất cứ người đàn ông nào được nàng coi trọng.
Hiện giờ, nghe được lời nói khí phách của Lạc Ngưng Sương, nàng càng thêm hiểu biết hơn về sự ưu tú của người đàn ông mà nàng động lòng. Chắc là cả thiên hạ đều phải làm việc theo ánh mắt của hắn.
Cũng vì nhớ nhung Giang Siêu nên lần này nàng mới tự mình dẫn quân.
Còn về chuyện trong tộc, mọi thứ đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo hết rồi.
Lại nói, nàng còn có sự ủng hộ từ quân Con Cháu, đất Thục làm gì có ai dám gây chuyện sau lưng?
Lúc trên mặt nàng hiện lên ý cười, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng vó ngựa. Nàng và Lạc Ngưng Sương nhìn nhau, giơ tay ra hiệu, mười vạn đại quân lập tức dừng bước.
Chiến mã đang chạy như bay về phía bên này rất nhanh thì chạy tới. Sứ giả lập tức nhảy xuống ngựa, đi tới nói: “Báo cáo hai vị đại soái, Nguyên vương đồng ý cho chúng ta mượn đường, chỉ là ông ta nói người Nữ Chân đã đánh vào địa bàn của ông ta, mong là sau khi chúng ta nhìn thấy Giang công gia, nói tốt với Giang công gia vài câu để Giang công gia có thể phái binh chỉ viện.”