Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chớp mắt, Tông Hán đứng sau xem chiến phải đổ mồ hôi vì nhi tử của mình, những người khác cũng sợ khiếp vía nhìn cảnh đang xảy ra kia, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng được.

Sao tấm chắn của bọn họ lại chẳng khác gì tờ giấy khi đối mặt với binh khí quái dị kia được?

Bọn họ còn tưởng là mình nhìn nhầm rồi nữa!

Làm sao những người này biết được lực xuyên thấu của súng trường mạnh đến nhường nào?

Trong vòng trăm mét, một súng trường xịn có thể xuyên qua tấm thép dày những mười mi li mét, thậm chí là cả một bức tường mười tấc.

Bây giờ chẳng qua là tấm gỗ mới dày có mấy xen-ti-mét, đấu với súng trường mà bảo nó là tấm giấy thì đã coi như là nể mặt cho chúng nó nhiều lắm rồi.

Nếu không phải là do bây giờ Giang Siêu chế tạo súng còn chưa được xem là loại tốt nhất thì vó ngựa trong vòng một trăm mét đã có thể bị một phát đạn băn bay mất.

Nếu người mà bị đánh trúng đầu thì sọ não đều nổ tung.

Người đứng xếp thành vòng tròn trên đồi núi bắn xuống, bắn vào năm sáu trăm người ở phía trước, tất cả đều bị bắn ngã xuống đất.

Những con ngựa chiến còn sót lại cũng dừng hết lại vì bị giật mình và những thi thể đã ngã xuống kia cản trở.

Vừa dừng lại còn chưa xong, tức thì làm cho những con ngựa chiến khác đang xông lên ở sau đâm vào, cứ đụng chạm như vậy, lại mất thêm trăm người.

Đợt xung phong đầu tiên này tổn thất có gần ngàn người.

Thiết Dã Mã cũng bị vây lại ở lưng chừng đồi núi, không chỉ có mình hắn ta, còn có cả rất nhiều những binh sĩ còn chưa tử vong, có khoảng gần ba bốn trăm người đang nằm giãy giụa trên mặt đất.

Những người này đều bị thương có nặng có nhẹ, đau đớn vô cùng tận khiến cho họ chịu không nổi nữa mà kêu rên lên.

Bị tình cảnh khủng khiếp này làm cho kinh hãi, tất cả đều đứng dậy, muốn chạy về phía chân núi.

Nhưng chỉ mới vừa đứng lên thì đã bị bịch bịch đánh gục ngay lập tức. Hình ảnh máu chảy đầu rơi khắp nơi này làm cho chiến trường lại phủ kín thêm một trận khói mù.

Giờ đây, mới chỉ là một đợt xung phong đầu tiên mà đã thê thảm không kể xiết như vậy, những ky binh ở phía sau đều có hơi bị dọa mất mật, nơm nớp lo sợ mà không dám tiếp tục xung phong nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Thiết Dã Mã đang ở giữa lưng chừng núi tức đến mức run người, trong mắt tràn ngập không cam lòng và phẫn nộ, hắn ta giận dữ hét lên với tay sai ở phía dưới:

“Xông lên cho ông... Ai mà không phải chiến... Giết...”

Sau tiếng gầm của hắn ta, tất cả ky binh Nữ Chân tức thì lại phát động xung phong lần nữa.


Không cần biết là vì quân lệnh của Thiết Dã Mã hay là vì bản thân của chính họ cảm thấy thẹn với lòng, tất cả bọn họ lại nổi lên ý chí chiến đấu mãnh liệt lần nữa.


Nói cho cùng thì, nếu bọn họ vì bị dọa như thế mà không chịu nhúc nhích nữa thì bọn họ cũng không xứng để trở thành ky binh Nữ Chân mạnh đến mức vạn người cũng chẳng địch lại được.


Cho dù chết thì bọn họ cũng muốn có cái chết ý nghĩa!


Tông Hán ở dưới nhìn thấy cảnh này, mắt trầm như nước, hắn ta hiểu được rằng, nếu hắn ta muốn lên núi thì chỉ có nước chồng chất mạng người.


Một khi thi thể chồng chất lên trên ngọn núi kia thì bọn họ có thể nương theo thi thể ở trên ngọn núi đó để chạm vào được đến trận địa, hắn ta tin chắc rằng chỉ cần hắn ta có thể bước lên trên núi một bước thì đó là ngày chết của những người Hoa Hạ đó.


Người Hoa Hạ chịu không nổi một kích, làm hắn ta có cảm giác Nữ Chân quân mình có thể giết được kẻ địch một cách nhẹ nhàng.


Rốt cuộc thì không có một nhánh đội Hoa Hạ có thể trong lúc đối kháng chính diện mà có thể thắng được Nữ Chân quân bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK