Nếu mà là Đại Triệu ở thời kỳ hưng thịnh, không chia năm xẻ bảy như bây giờ, thì Đại Triệu vẫn có thể chịu được chút tiền này.
Nhưng bây giờ giang sơn chia bốn, những Châu phủ mà Đại Triệu thật sự nắm giữ được đã không còn mấy cái nữa rồi.
Số tiền cống này đã vượt quá năng lực chỉ trả của Tống Cấu.
Bây giờ hắn ta đang phiền não vì số tiền này.
Tin tức quân Con Cháu đánh bại Doanh Châu phủ càng như thêm dầu vào lửa.
Nhưng Tống Cấu cũng chẳng thể làm gì được.
Điều khiến hắn ta cảm thấy khuất nhục nhất đó là, người lãnh đạo của quân Con Cháu, Giang Siêu chính là kẻ thù giết cha của hắn ta.
Đến giờ hắn ta vẫn còn nhớ lúc ấy Giang Siêu đứng trên đài phong của Khâm Thiên Giám, khi cầm dao nhìn phụ hoàng của hắn ta, ánh mắt hắn lạnh lùng và khinh thường. Lời hắn nói như kim châm đâm vào lòng hắn ta.
Giang Siêu như thế là thách thức hoàng quyền, trong mắt hắn, hoàng quyền là thứ nực cười thế sao!
Trong mắt hắn, những hoàng đế như bọn họ chắc là ngang với phế vật nhỉ.
Nếu hoàng đế hiện tại của Đại Triệu là Giang Siêu, liệu... hắn có bị tộc Nữ Chân bức đến hoàn cảnh này không? Đáp án chắc là không.
Nhưng trong lòng Tống Cấu thì nghĩ là, quân Con Cháu tuy rất lợi hại, nhưng đối mặt với tộc Nữ Chân mạnh mẽ, liệu quân Con Cháu có còn tiếp tục được thần thoại về sức chiến đấu vô song của mình nữa không.
Có lẽ sẽ lưỡng bại câu thương, hoặc quân Con Cháu bị quân Nữ Chân tiêu diệt.
Dù gì thì, thế của quân Nữ Chân đã vượt qua Đại Triệu rồi mà.
Vả lại, hiện giờ quân Nữ Chân không còn chỉ có mấy vạn quân như ban đầu, bây giờ bọn họ phải có ít nhất ba mươi vạn quân.
Quân Con Cháu của Giang Siêu chỉ mới có mười vạn.
Thế thì sao mà chống lại được quân Nữ Chân có số quân gấp ba lần họ chứ!
Nghĩ tới đây, Tống Cấu rất mong chờ vào trận chiến giữa quân Nữ Chân và quân Con Cháu.
Chắc hẳn thiên hạ cũng đang suy đoán về chuyện này.
Chỉ tiếc là, trận đánh giữa quân Nữ Chân và quân Con Cháu e là không thể thành hiện thực được.
Quân Con Cháu ở phía Nam, quân Nữ Chân ở phía Bắc, ngăn cách ở giữa là Đại Triệu và các Châu phủ.
Trừ phi quân Nữ Chân chiếm được Đại Triệu hoặc các Châu phủ, hoặc là Giang Siêu chiếm được những nơi này, rồi chính thức chạm mặt với quân Nữ Chân. Nếu không, muốn đánh! Là điều không thểt
Doanh Châu phủ thành, lúc này Tri Châu Tô Minh đang nổi cơn tam bành giận dữ trong phủ Tri Châu của mình.
Bảy vạn đại quân ở tiền tuyến cứ thế bị đánh bại. Khiến hắn ta mất đi gần một nửa địa bàn, sao mà hắn ta cam tâm được.
"Đại nhân, quân Con Cháu gửi thư tới, bọn họ hy vọng Tri Châu đại nhân dẫn quân đầu hàng, để Doanh Châu khỏi bị tắm trong lễ rửa tội của chiến hỏa..."
Mưu sĩ của Tô Minh cầm một phong thư rồi dè dặt nói với Tô Minh đang tức điên.
Tô Minh nghe vậy, hắn ta đưa tay ra cầm bức thư, mở ra đọc, cơn tức trong mắt càng đạt đến cực điểm, hắn ta xé tan bức thư.
"Báo cho Cam Vũ và Quách Thông, Phương Chinh, bảo vệ tốt phòng tuyến thứ hai cho bản quan, nếu không giữ được phòng tuyến thứ hai, thì bảo bọn họ xách đầu tới gặp.
Ngoài ra, cho quân công bộ đưa trường pháo mới chế tạo qua.
Nhất định phải chặn quân Con Cháu ở đó."
"Tám vạn người trong Châu Phủ, đi chặn đường lui của quân Con Cháu cho bản quan, bì với hai mươi lăm vạn đại quân của bản quan.
Bản quan muốn xem xem khẩu khí của chúng có tương xứng với thực lực của chúng không!
Mưu sĩ của hắn ta nghe vậy, gật đầu rồi đi ra ngoài. Nhìn về phía tiền phương, ánh mắt Tô Minh tràn ngập âm tàn và trào phúng.
Mặc dù hắn ta thất bại ở trận thứ nhất, nhưng bây giờ hắn ta vẫn còn hai mươi lăm vạn đại quân.
Quân Con Cháu đơn độc đánh vào, vào đến địa bàn của hắn ta rồi, thì chuyện sinh tử còn không phải do hắn ta quyết à.
Ba vạn người thôi mà, có lợi hại đi chăng nữa, thì cũng nhấc lên được sóng gió gì cơ chứ.