Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn chuẩn bị sau khi trở về, để Diệp Thanh Ảnh giúp mình †ìm kiếm một ít nhân tài về phương diện này.

Vốn lúc trước hắn chuẩn bị truyền thụ những tri thức về phương diện này cho Đông Ly Nguyệt.

Nhưng Đông Ly Nguyệt là vương của tộc Dạ Lang, bây giờ lại là thê tử của hắn, phụ trách mảng hậu cần.

Sợ là không có thời gian đi làm chuyện này.

Ngay khi Giang Siêu đang sầu muộn thì đột nhiên có quan viên Dũng Thành tới thông báo, nói trấn Bồ Hà bên kia đã xảy ra bạo động.

Có thôn dân đang cố trốn khỏi khu cách ly.

Thị trấn Bồ Hà là khu vực dịch bệnh nặng nề lần này, nơi đó có hơn ba mươi thôn xóm sinh sống, hơn nữa còn sống theo kiểu láng giềng.

Huống gì quan hệ giữa bọn họ cũng rất gần gũi.

Chỉ cần một thôn xóm trong đó có người nhiễm ôn dịch, thì chỉ cần vài ngày sau thôi, gần như người dân của toàn bộ trấn Bồ Hà đều bị lây nhiễm.

Để khống chế tình hình dịch bệnh, dân chúng trấn Bồ Hà xấp xỉ năm mươi ngàn người, tất cả đều bị cách ly trong trấn, ngay cả mấy thôn xóm xung quanh cũng bị kéo tới đây.

Để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của mọi người, quân Con Cháu đã xây rất nhiều nhà gỗ trong thị trấn.

Nhà gỗ đơn giản cộng thêm dùng lá mỏng không thấm nước làm nóc nhà. Vào ở cũng coi như có thể.

Chỉ có điều, mấy chục ngàn người bị cách ly ở trong trấn, trải qua hơn mười ngày cách ly, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huống cảm xúc sụp đổ.

Xung quanh bởi vì có quân Con Cháu trông coi nên cũng không để cho những người này chạy ra.

Có điều cảm xúc khủng hoảng nhất định sẽ lan tràn trong đó.

Nhưng Giang Siêu cũng không thể làm gì khác, nếu không cách ly những người này, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Dũng Thành bên này.

Dù sao, giữa nơi này và Dũng Thành cũng có liên quan rất lớn.

Phần lớn nhu cầu vật tư trong thị trấn đều được mua sắm từ Dũng Thành.

Nếu không khống chế, để cho bọn họ truyền ôn dịch ra ngoài, vậy thì những cố gắng trước đó cũng coi như uổng công.

Tuy Giang Vân đã nghiên cứu ra các vị thuốc liên quan, nhưng dù sao sản lượng của những vị thuốc đó cũng không đủ. Nếu đại dịch bùng nổ trên quy mô lớn thì hậu quả sẽ rất tồi tệ.

Hiện tại thuốc để đáp ứng nhu cầu của một số ít người thì vân có thể làm được.

"Tiên sinh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Phải dùng vũ lực trấn áp sao?"

Thành chủ Dũng Thành trước mắt thấp thỏm nhìn Giang Siêu, trong mắt lộ ra nỗi sợ hãi. Trong đó còn mang theo sự lo lăng và không đành lòng.

Giang Siêu quả quyết sát phạt người Nữ Chân, để cho mọi người thấy được một mặt khiến người ta sợ hãi của Giang Siêu.

Vị lão đại sát phạt quả quyết này, hắn ta sợ mình làm sai chuyện, sẽ rước phải họa sát thân cho mình.

Dù sao thì Giang Siêu cũng nắm trong tay quyền sống chết của hắn ta.

Thậm chí có thể nói, Giang Siêu nắm trong tay quyền sống chết của toàn bộ người trong Hoa Hạ. Hắn muốn giết ai, chỉ cần nói một câu là được.

"Đây là dân chúng của Hoa Hạ ta, dùng vũ lực trấn áp cái gì? Ngươi cho rằng bọn họ là dị tộc man di sao... Ai cho ngươi lá gan ấy..."

Giang Siêu nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ giận dữ. Hắn không ngờ người trước mắt này lại nói ra những từ như dùng vũ lực trấn áp.

Đúng là hắn đưa những người này đi cách ly, nhưng đó là vì phòng ngừa dịch bệnh lây lan, hắn muốn mạng của những người này lúc nào?

Làm quan địa phương, không yêu dân như con, lại muốn dùng vũ lực trấn áp, Giang Siêu rất muốn trực tiếp cách chức người này.

"Tiên sinh, thuộc hạ không phải có ý này, bây giờ trong lòng những bách tính bị cách ly kia đang rất sợ hãi, bọn họ sợ tiên sinh vì ngăn cản dịch bệnh kéo dài, mà giết hết toàn bộ bọn họ, những người kia trốn khỏi khu cách ly chính là vì nghĩ như vậy, kính xin tiên sinh nể tình bọn họ là bách tính Hoa Hạ mà tha thứ bọn họ lần này..."

Thành chủ Dũng Thành quỳ xuống đất, vội vàng nói với Giang Siêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK