Còn hơn tám nghìn binh lính kia, xem như là một đám cứng đầu nhất.
Bọn họ thật sự muốn quy thuận triều đình để đổi vinh hoa phú quý, vậy nên có thể giao bọn họ cho Dương Lâm.
Về phần những người còn lại, bọn họ đã có lòng trung thành, Giang Siêu đương nhiên sẽ không giao bọn họ cho Dương Lâm.
Hơn tám nghìn binh lính định phản kháng, nhưng khi đối mặt với đám quân Con Cháu hùng hùng hổ hổ, bọn họ lập tức trở nên ỉu xìu.
Cho dù bọn họ có kiêu ngạo thì cũng không dám kiêu ngạo trước mặt quân Con Cháu.
Bởi vì tâm lý ám ảnh khi bị đánh bại trước đây vẫn còn nằm trong lòng bọn họ.
Trên mặt bọn họ hiện lên vẻ thấp thỏm bất an, sợ răng Giang Siêu sẽ giết hết bọn họ.
Có điều, thấy Giang Siêu không ra lệnh cho quân Con Cháu ra tay, bọn họ yên lòng hơn nhiều.
Nhưng mà bọn họ vẫn sợ hãi nhìn Giang Siêu, chờ Giang Siêu lên tiếng.
“Áp giải bọn họ ra khỏi thôn Kháo Sơn, giao cho Dương Lâm của triều đình!”
Giang Siêu bình tĩnh nói với Đông Ly Ưng.
Hắn vừa dứt lời, tám nghìn binh lính lập tức thở pháo, trong mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Xem ra là Giang Siêu không có lừa bọn họ, hắn thật sự giao bọn họ cho triều đình.
Dù rằng số lượng binh lính kém rất nhiều so với con số hơn ba mươi nghìn người trước đó.
Bọn họ không quan tâm người khác. Bọn họ chỉ cần biết mình có quy thuận triều đình được hay không là được.
Về phần những người khác, liên quan gì đến bọn họ chứ, đám người kia không quy thuận triều đình thì cũng tốt thôi.
Cứ như vậy, Đông Ly Ưng áp giải tám nghìn binh lính muốn quy thuận triều đình ra khỏi thôn Kháo Sơn.
Bọn họ không được mang theo bất cứ thứ gì.
Ngoài bộ đồ mặc trên người ra, bọn họ không có một thanh vũ khí, chứ đừng nói gì đến trang bị cần thiết của quân Con Cháu,
Trước tuyến phòng thủ đầu tiên của thôn Kháo Sơn, Dương Lâm nghe tin thì sốt ruột mà đứng đợi, trong mắt tràn đầy vui sướng.
Khi biết Giang Siêu rốt cuộc quyết định giao quân Con Cháu cho hắn ta, hắn ta kích động đến mức suýt nhảy dựng lên.
Hắn ta âm độc mà nghĩ, chờ khi hắn ta hoàn toàn khống chế được quân Con Cháu, hắn ta muốn đi giết Giang Siêu, khiến Giang Siêu hối hận khi đã trêu chọc hắn ta.
Lúc hắn ta đang mơ mộng viễn vông là khi nào đi giết Giang Siêu, thì thấy có một đám người đông nghịt đi về phía bên này từ chỗ thôn Kháo Sơn.
Dương Lâm biết quân Con Cháu hắn ta sắp được tiếp nhận đang tới đây.
Hắn ta có chút sốt ruột xông lên hướng thôn Kháo Sơn.
Tiếc là ngay tuyến phòng thủ đầu tiên, quân Con Cháu đang lạnh lùng nhìn hắn ta, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.
Bọn họ dường như đang nói với Dương Lâm là nếu ngươi dám ởđi lên một bước thì ta sẽ cho nổ chết ngươi.
Vậy nên, dù Dương Lâm có sốt ruột hơn nữa thì cũng chỉ có thể chờ tại chỗ.
Rất nhanh sau đó, khi hắn ta thấy được đám quân Con Cháu đi đầu, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ bất ngờ.
Tuy rằng tác phong quân đội của của đám quân Con Cháu kia cũng không tệ, bước đi ngay ngắn đều đặn, nhưng mà sao bọn họ lại đi tay không? Ngay cả một thanh vũ khí cũng không có?
Đây cũng là quân đội nữa hả? Nhiều lắm chỉ là một đám người thường tay không tấc sắt và có chút tổ chức kỷ luật thôi.
Nhưng nghĩ đến bọn họ chính là quân Con Cháu thì mối nghỉ ngờ trong lòng hắn ta lại biến mất.
Hắn ta cảm thấy là mình sẽ nhận người trước, còn về trang bị thì Giang Siêu sẽ từ từ đưa mình sau.
Cho dù Giang Siêu không đưa thì hắn ta cũng có thể đi đòi Giang Siêu. Hắn ta không tin Giang Siêu dám không đưa.
Giang Siêu ngay cả quân Con Cháu cũng ngoan ngoãn giao ra, thì làm gì dám trái lệnh đòi trang bị của hắn ta?
Ngay lúc hắn ta nghĩ như vậy, tám nghìn binh lính đã bị áp giải ra phía trước.
Nhìn đám binh lính bị áp giải và đám quân Con Cháu được trang bị đầy đủ đi áp giải, hắn ta cho rằng mình nhìn lầm rồi, cả buổi không hồi hồn lại được.
Mẹ nó chuyện này là sao?
Chỉ có tám nghìn người?
Còn bị áp giải ra tới?
Vậy đám người đi sau là sao?
Chẳng lẽ là không quy thuận?