Bạch tộc trốn là nhanh nhất, cũng là bên không cam lòng nhất.
Hách Liên Phấn vừa trốn vừa giận run người.
Nhưng trong lòng hản ta lại sợ hãi đến cực điểm, ám khí nhìn thấy trong bóng tối làm hắn ta đầy sự kiêng ky.
Hản ta tin rằng chỉ cần hẳn ta chậm hơn một chút thôi, có khả năng hắn ta sẽ bị ám khí đó bắn thành cái sàng.
Trước khi hẳn ta hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra, hắn ta không còn can đảm để đến bao vây thành nữa rồi.
Không phải hẳn ta không muốn bao vây thành, mà là hẳn ta không dám.
Nghĩ đến việc không thể chiếm được Tô Nguyệt Nhi xinh đẹp động lòng người, hắn ta lại tức giận đến mức muốn nhảy cẵng lên.
Cũng may, binh sĩ của Bạch Liên quân cũng không đuổi theo, chỉ đuổi bọn họ đi.
Tuy nhiên năm vạn quân Bạch tộc cũng bị tổn thất mất hơn một vạn.
Dù sao, không chỉ có loại vũ khí quỷ kia giết một mảng lớn quân Bạch tộc, còn có Bạch Liên quân liều chết xông ra.
Dưới sự hoang mang, quân Bạch tộc giống cũng như là dê đợi bị làm thịt vây.
Đến bây giờ, mối nguy của huyện Giang Thành đã tạm thời được xua đi.
Mặc dù đã biết sự nguy hiểm của việc bao vây thành rồi, nhưng muốn sống sót ở chỗ này, chỉ sợ cũng không dễ như vậy.
Hơn nữa, chờ đến khi quân đội Bạch tộc tập hợp lại, chỉ sợ bọn họ lại bao vây thành một lần nữa.
Nhung dù thế nào đi nữa, ít nhất bây giờ mọi người vẫn an toàn.
Lạc Ngưng Sương đứng ở bên trong trận địa, nhìn thấy trận địa chỉ còn lại Bạch Liên quân, một mảnh hỗn loạn xung quanh và mặt đất đầy xác chết của quân Bạch tộc, một hồi lâu nàng ta cũng chưa thể lấy lại tinh thần.
Lạc Ngưng Sương không có cách nào hiểu được, tại sao Giang Siêu lại dễ dàng biết được chuyện huyện Giang Thành bị vây hãm như vậy, hơn nữa còn cho đánh cho Bạch tộc thua lớn.
Lúc này, nàng ta mới chú ý đến vũ khí quỷ dị kia của quân Con Cháu.
So với vũ khí mà nàng ta nhìn thấy lúc trước, vũ khí của quân Con Cháu lại làm nàng ta được mở mang tầm mắt.
Loại vũ khí quỷ dị này gần như là vũ khí sắc bén để giết người.
Đám đông đơn giản cũng chỉ là tấm bia sống, những gì quân Bạch tộc vừa phải trải qua cũng là minh chứng tốt nhất.
Có vũ khí sắc bén lợi hại như thế ở đây, chỉ cần bố trí trận hình tốt, đừng có là ngàn quân, dù là vạn quân cũng không thể đánh bại được!
Lòng nàng ta đầy xúc động, nàng ta cũng biết lần này mình đã không phí sức.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy...”
Đúng lúc này, giọng nói Giang Siêu vang lên bên cạnh Lạc Ngưng Sương.
Hắn giống như đột nhiên hiện ra, đứng ở đó, Bạch Liên quân ở xung quang thấy vậy, vẻ mặt đầy cảnh giác. Các tướng lĩnh bên cạnh Lạc Ngưng Sương thấy Giang Siêu, vẫy tay với Bạch Liên quân.
Bọn họ chủ động kéo người dưới trướng rời đi, để lại không gian riêng cho Lạc Ngưng Sương và Giang Siêu.
“Không có gì, chỉ là ta cảm thấy có thể quen biết ngươi... Cũng coi như may mản, mối thù giết cha của ta, lúc đầu ta cảm thấy đã không còn hy vọng để báo thù nữa, không nghĩ đến, ngươi lại giúp ta báo thù.
Ta muốn để người dân trong thiên hạ đều bình đẳng, ai cũng có cơm ăn, mà ngươi... Cũng đang lấy cái này làm mục tiêu phát triển!”
Vẻ mặt Lạc Ngưng Sương đầy hứng thú, nói đến đây, nàng ta trêu chọc nhìn Giang Siêu nói:
“Ngươi nói xem, chúng ta thật sự có duyên đấy, ngươi giúp ta làm nhiều như vậy, hay là ta lấy thân để báo đáp ngươi.”
Giang Siêu nghe vậy thì ngạc nhiên, hắn bị lời đùa này. của Lạc Ngưng Sương làm hơi mất tự nhiên, cũng hơi xấu hổ.
“Đồ đệ của ngươi là người phụ nữ của ta! Ngươi nói lời này, ngươi thấy có thích hợp không?”
Giang Siêu bất đắc dĩ nói với Lạc Ngưng Sương.
Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp, mà còn rất quyến rũ và không đàng hoàng, giống như yêu tinh, lời nói ra đều đầy sự mập mờ.
Có điều, nghĩ đến nàng và Tô Nguyệt Nhi, một sư phụ một đệ tử, chỉ tính đến thân phận cách biệt thôi cũng đã khiến hẳn run lên rồi.