Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Yên Nhiên đang ngân nga cũng cảm thấy nhiệt huyết bùng lên

. Mắt nàng sáng lên. Lúc này, nàng nhìn vào tờ giấy thứ ba, đó là một bài phú!

Xem bài phú đó, ánh mắt nàng phải dùng từ thán phục để hình dung.

Cảm xúc trong lòng nàng xao động dữ dội, mãi một lúc lâu vẫn chưa hồi thần.

Mấy vị tài tử xung quanh thì tỏ ra xấu hổ, nếu bọn họ còn đấu tiếp nữa thì e là sẽ thua sạch sành sanh.

Vì cái chết của Lục Diệc Minh, Giang Siêu không còn muốn tỉ thí nữa.

Có lẽ hắn muốn giữ lại chút thể diện cho bọn họ, và cũng muốn cho bọn họ một con đường sống.

Nhưng Giang Siêu không hề làm người bất tín, hẳn hoàn thành hết toàn bộ nội dung tỉ thí, còn về phần thẳng bại, thì người có lòng nhân từ đã nhìn thấy sự nhân từ, người trí tuệ đã nhìn thấy trí tuệ!

"Ta thua... bất kể ở phương diện phẩm hạnh, hay tài năng học vấn, ta tự nhận ta không bằng Giang công gia... sau này, nếu kẻ nào dám nói Giang công gia danh không xứng với thực, Đoàn mỗ ta tuyệt đối không chấp nhận!"

Lúc này, tài tử Đoàn Lăng đại biểu cho tài tử về thơ nói.

Hắn ta vừa dứt lời, mấy đại tài tử còn lại vội vàng tự động nhận thua.

Kể cả Mộ Dung Minh Ý tự cao tự đại, lúc này hắn ta chỉ cảm thấy xấu hổ.

Nếu Giang Siêu không rời đi mà tiếp tục tỉ thí với bọn họ.

Sáu người bọn họ chắc chăn sẽ thua thảm, không có bất kỳ khả năng xoay chuyển nào, Giang Siêu để lại những cái này, chẳng qua là giữ thể diện cho bọn họ mà thôi.

Nếu bọn họ cứ không biết tiến lùi, thì thật uổng công là tám đại tài tử.

Mọi người xung quanh không biết Giang Siêu đã để lại cái gì trên đài tỉ thí, nhất thời bọn họ không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Ngay cả đám Tế Tửu ở sân khấu bên kia cũng đang thấy ngạc nhiên, Quốc tử giám bọn họ thua liên tiếp hai trận.

Thậm chí còn tàn phế mất một người, chết một người.

Bây giờ lại lòi ra sáu đại tài tử nhận thua, thế này là sao?

Bọn họ không phục, toàn bộ đi hết lên sân khấu, bọn họ đều đang sốt ruột nên có người còn chạy bước nhỏ nữa. Khi nhìn thấy nội dung trên ba tờ giấy được để lại.

Vẻ mặt bọn họ hiện lên sự kinh hãi và khó tin, trong lòng họ tự nhiên cảm thấy may mắn, cùng với hâm mộ sâu sắc, thêm đó là sự vui sướng.

Một tên Tế tửu trong đó ngửa mặt lên trời nói to: "Đại Triệu ta có Giang công gia, đó là hạnh phúc biết bao, đây mới là người tài muôn đời, đây mới là người đức hạnh chí cao. Đời này, Khổng Sinh ta sẽ lấy Giang công gia làm gương, khích lệ bản thân!"

"Ha ha... hay...hay... hay..."

Lúc này, Đại tế tửu Tô Văn của Quốc tử giám cười ha hả, rồi hô liên tiếp ba chữ hay, sau đó ánh mắt ông ta nhìn sang con gái mình trở nên ý nhị sâu xa.

Tô Yên Nhiên đang thưởng thức ba tờ giấy thì cảm nhận được ánh mắt của phụ thân, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại. Không hiểu sao mặt nàng đỏ ửng.

Lúc này, những người hóng chuyện ở xung quanh mới biết đã xảy ra chuyện gì, trước khi rời đi Giang Siêu đã để lại ba tờ giấy ghi đáp án. Cũng coi như đã hoàn thành cuộc tỉ thí.


Chỉ là, hình như Giang Siêu không muốn tỉ thí với những tài tử này nữa, nên mới rời đi.


Còn ba tờ giấy mà Giang Siêu để lại thì trực tiếp đánh bại sáu đại tài tử còn lại.


Mọi người lập tức truyền tin tức này đi khắp Kinh Đô.


Mấy Tế tửu còn lại của Quốc Tử Giám thì mặt dày muốn giành lấy ba tờ giấy này, Tô Yên Nhiên nhân lúc sớm nhất, đã lấy đi tờ giấy viết bộ khúc và lời.


Một tờ còn lại thì để Hoa tế tửu cầm đi, còn tờ viết bài phú thì không biết đã để vị Tế tửu nào lấy đi trước rồi.


Lúc đó hiện trường suýt thì mất kiểm soát, tất cả mọi người đều muốn có được bản vẽ đẹp của Giang Siêu.


Đây là tác phẩm do đệ nhất tài tử đáng đồng tiền bát gạo để lại đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK