Chuyện này hai người đã đi thăm dò, tuy rằng Diệp Thanh Ảnh đã đi tìm Giang Siêu, nhưng Giang Siêu tựa hồ cũng không có động tĩnh gì.
Khả năng lớn nhất chính là Giang Siêu kiêng dè thực lực của Trịnh An, không dám ra mặt giúp đỡ Diệp Thanh Ảnh.
Từ chỗ Trịnh An, bọn họ còn nhận được tin tức Giang Siêu không có động tĩnh gì, xem ra Giang Siêu có thể đã từ bỏ Diệp Thanh Ảnh.
Chính vì vậy mà bọn họ mới dám trắng trợn cướp đoạt công lao của Diệp Thanh Ảnh như vậy.
Ngay cả Giang Siêu cũng không nguyện ý giúp đỡ các nàng ấy, còn không phải là để cho bọn họ muốn làm gì làm.
Dù sao thì hầu hết các trưởng lão trong tộc đều đã bị Trịnh An mua chuộc.
Những người không chịu quy hàng cũng bị uy hiếp, nên là cho dù bằng chứng của Diệp Thanh Ảnh là đúng thì cũng sẽ bị phán rằng đó là giả.
"Ha ha ha... Cháu không thể lấy bằng chứng ra được, cháu gái lớn của ta à, ta khuyên cháu, vẫn là ngoan ngoãn gả cho quốc công đi.
Làm quốc công phu nhân chẳng phải tốt hơn sao? Nói không chừng, trong tương lai, một ngày nào đó còn có thể dưới một người trên vạn người...”
Diệp Đông Thành thâm ý nhìn Diệp Thanh Ảnh, trong giọng nói tràn đầy trêu tức và đắc ý.
Ông ta cảm thấy chính mình đã hoàn toàn nắm giữ thế chủ động, Diệp Thanh Ảnh đã bất lực, không thể xoay chuyển tình thế được nữa.
Dù sao thì mặc kệ như thế nào, hôm nay Diệp Thanh Ảnh nhất định đã thua trắng rồi, chỉ là nàng ấy không muốn thừa nhận thôi.
Nhìn vẻ mặt đắc ý ngạo mạn của Diệp Đông Thành, Diệp Thanh Ảnh nắm chặt nắm đấm, tức giận đến run người, Tiểu Thúy cũng cực kỳ phẫn nộ, nhưng bọn họ chỉ có thể đứng nhìn như này.
Đưa ra bằng chứng! Bọn họ không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng chính xác nào.
Không có bằng chứng, họ có thể làm gì bây giờ? Hơn nữa, cho dù có bằng chứng thì có lẽ cũng chẳng có ích gì.
“Ai nói chúng ta không đưa ra được bằng chứng?” Trong lúc Diệp Đông Thành và Diệp Đông Thanh đang đắc ý cười to, bên ngoài tổ đường đột nhiên vang lên một giọng nói.
Tất cả người nhà họ Diệp vội vàng nhìn sang, chỉ thấy có một người từ ngoài cửa đi vào, dẫn đầu là Giang Siêu, theo sau hắn là mười tên thị vệ.
Tống Tiểu Nhã đi theo phía sau hắn, cả đoàn người cứ như vậy ung dung tiến vào từ đường nhà họ Diệp.
Bởi vì sự việc Quốc Tử Giám, nên là ít nhất gần một nửa người nhà họ Diệp có mặt ở đây đều biết Giang Siêu, bọn họ lập tức xì xào bàn luận.
"Đây không phải là Giang Siêu Giang công gia sao? Tại sao hắn lại đến đây?"
"Đúng vậy, Giang Siêu Giang công gia chính là người tài hoa nhất Đại Triệu chúng ta, cũng là anh hùng số một Đại Triệu.
Lúc tộc Khiết Đan xâm phạm lãnh thổ Hoa Hạ, chính Giang công gia đã dẫn quân đánh bại và tiêu diệt toàn bộ quân địch."
"Thật sự là Giang công gia này, không nghĩ tới hắn sẽ đến Diệp phủ chúng ta, thật là vinh dự!"
"Đúng vậy, đúng vậy,... Giang công gia, xin chào..."
“Giang công gia, hoan nghênh ghé thăm nhà họ Diệp...”
Một số người có chút địa vị trong nhà họ Diệp thậm chí còn đứng lên chào hỏi Giang Siêu, trong mắt tràn ngập phấn khích và kích động.
Vẻ mặt đó, còn kém xíu nữa là quỳ xuống la liếm Giang Siêu.
Giang Siêu nổi bật ở Quốc Tử Giám khiến nhiều người sinh ra tâm lý ngưỡng mộ, kính trọng, và cũng nảy sinh sự kính sợ.