Tiếng khóc của người phụ nữ khiến Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt. Chắc bà ấy là mẹ của Mộ Dung Chỉ Tình, dì của Tống Ninh Tuyết.
Từ khi đi vào phủ tri chây, Giang Siêu chưa từng thấy vị phu nhân tri châu này.
Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết, ý bảo nàng đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là Mộ Dung Cung và Mộ Dung Minh Hiên. Giang Siêu biết hai người đã tới từ lâu.
Người còn lại là một người phụ nữ trung niên ngoại hình có tám phần giống với Mộ Dung Chỉ Tình. Chắc là mẹ của Mộ Dung Chỉ Tình vừa hay tin nên chạy tới.
Thấy cửa phòng mở ra, bà sốt ruột chạy vào trong. Vừa vào cửa liền thấy con gái nằm yên trên giường, bà vội vào nhào tới.
Bà chảy nước mắt liên tục, muốn khóc lại khóc không thành tiếng. Bà cực kì căng thẳng nhìn con gái, trong nhất thời không biết nên làm gì.
Thấy cảnh này, Giang Siêu đi ra ngoài, nhường phòng lại cho người nhà Mộ Dung.
Tống Ninh Tuyết đứng bên cạnh dì, nhỏ giọng an ủi.
Mộ Dung Cung nhìn con gái mặt mày tái nhợt nằm trên giường, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, còn có cả vẻ giận dữ.
Thấy Giang Siêu ra ngoài, ông ta cũng đi theo ra ngoài.
Ông ta nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hiền chất, đã điều tra ra chuyện ám sát rồi. Người ra tay là cầm đầu đám cướp núi Long Đầu, biệt danh Thiên Lang. Gã là cấp dưới của Trịnh An. Chắc chăn chuyện này là do Trịnh An sai gã làm. Hiền chất, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Nghe vậy, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ giận dữ. Nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, nói với Mộ Dung Cung: “Bá phụ, ta định về huyện An Ninh trước thời gian đã định. Chắc là Trịnh An đã chó cùng rứt giậu rồi. Hiện giờ ông ta chỉ đang chờ cơ hội để tạo phản thôi. Ta sợ... ông ta sẽ trả thù huyện An Ninh.”
Trịnh An ra lệnh ám sát khiến Giang Siêu cảm thấy sốt ruột. Chắc là chuyện hắn làm ở châu phủ đã hoàn toàn chọc giận đối phương.
Có khi dù không tạo phản thì Trịnh An cũng sẽ trả thù với thôn Kháo Sơn. Hắn không thể tiếp tục ở đây nữa.
Hắn nhắc nhở Mộ Dung Cung: “Bá phụ, sắp tới ông nhớ để ý đến tin tức bên biên quan. Nếu có Khiết Đan đánh tới thì Trịnh An tuyệt đối sẽ nhân cơ hội tạo phản.”
“Hơn nữa, trong đám dân chạy nạn vào thành, chỉ cần là thanh niên trai tráng, đều phải theo dõi hết. Hoặc là đi bắt một số người về thẩm vấn, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn”
Nói đến đây, hắn nhìn về phía trong phòng, ánh mắt hơi thay đổi.
“Còn có Mộ Dung tiểu thư nữa... tuy rằng tạm thời không sao, nhưng... phải đợi bảy ngày sau mới có thể biết là sống sót hay không... Nếu vết thương biến xấu thì... chắc là...”
Tuy rằng Giang Siêu đã cứu người rồi, nhưng hắn thật sự không dám bảo đảm Mộ Dung Chỉ Tình sẽ không sao. Rốt cuộc nàng bị thương rất nặng, nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ nguy hiểm.
Dù hắn đã khử trùng rồi, nhưng khó đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót. Mà bên thôn Kháo Sơn thì lại không thể kéo được nữa, bên ấy có mấy nghìn tánh mạng đang đợi hắn.
Lại thêm hai tỷ muội Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo. Hai tỷ muội đủ khổ rồi, thật sự không thể để bọn họ chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Thật ra thì Giang Siêu muốn dẫn Mộ Dung Chỉ Tình đi theo, để dễ dàng quan sát bệnh tình và chữa trị kịp thời.
Nghe vậy, trên mặt Mộ Dung Cung hiện lên vẻ do dự. Ông †a nghe ra ý trong lời của Giang Siêu. Chỉ là, ông ta thật sự không nỡ để con gái lê lết cơ thể bị thương đi theo Giang Siêu đi huyện An Ninh.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, mẹ của Mộ Dung Chỉ Tình là Tô Thanh Tâm đi ra. Bà nói với Giang Siêu: “Nếu đã như vậy thì ta giao Chỉ Tình cho Giang hiền chất chăm sóc. Ngoài ra, Giang hiền chất cần phải chuẩn bị sẵn mọi thứ để đến phủ Mộ Dung ta cầu hôn”
Bà vừa dứt lời, Giang Siêu rất là ngạc nhiên, Mộ Dung Cung và Mộ Dung Minh Hiên cũng ngạc nhiên không kém.