Nhưng Giang Siêu thật sự là thế. Có lẽ là điểm mà Giang Siêu thu hút nàng ấy.
Đối với một người quen nhìn các nhân vật tài tử tiếng tắm như nàng ấy, từ trước đến nay chưa từng có nam nhân nào có thể lọt vào mắt nàng ấy.
Cho dù là tứ đại tài tử của Kinh Đô, thanh niên tài tuấn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hay là người giữ chức vị quan trọng trong triều, cũng chẳng có bất kỳ ai có thể làm cho nàng ấy nhìn thêm vài lần.
Nhưng Giang Siêu lại khiến cho nàng ấy không thể nhịn được muốn hiểu rõ hơn, muốn xem rốt cuộc trong đầu còn có bao nhiêu tài năng và bí mật mà không ai biết nữa.
Lúc này, trong tay nàng ấy còn có bức hoạ mùa Xuân mà Giang Siêu đã vẽ lúc ở bên hồ Huyền Vũ kia.
Bài thơ “Trúc ngoại đào hoa ba lượng chỉ” lưu lại cho nàng ấn tượng sâu sắc đến tận bây giờ. Bức tranh này chính là bức mà nàng ấy đã tiêu mười vạn lượng để mua lại từ chỗ người khác.
“Diệp tiểu thư, thì ra ngươi vẫn ở Châu phủ, ta còn tưởng rằng ngươi đã trở về Kinh Đô rồi. Ngươi ở đây thật đúng lúc, vừa hay ta còn có việc muốn thương lượng với ngươi...” Giang Siêu vội tiến lên đón tiếp.
Diệp Thanh Ảnh nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Giang Siêu không khó chịu khi nàng ấy tới tìm, nên nàng ấy cảm thấy thật sự vui vẻ. Nàng ấy cười nói với Giang Siêu:
“Được nha, vừa lúc ta cũng có việc cần tìm đến ngươi, bằng không, chúng ta tìm một nơi nào đó uống mấy chén, rồi từ từ hàn huyên!”
Nói đến đây, nàng ấy còn muốn mời cả Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cùng đi.
Tuy hai nàng muốn đi, nhưng lại vẫn lắc đầu.
Mặc dù việc uống rượu chung với Giang Siêu khiến hai người rất là rung động, nhưng người ta đi bàn chuyện chính sự thì hai người đi theo làm gì?
Hai nàng vẫn biết giới hạn, không có ý định đi cùng, nhưng trong lòng vẫn hơi ganh ty.
Ánh mắt họ nhìn Giang Siêu không khỏi có chút ghen tuông.
Lại là một nữ tử tài giỏi tìm tới nữa, nhìn biểu cảm của Diệp Thanh Ảnh, hai người đều là nữ tử, tất nhiên cũng nhìn ra nàng ấy có ý với Giang Siêu.
Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình, xoay người lên xe ngựa với Diệp Thanh Ảnh.
Rất nhanh, xe ngựa đã đưa Giang Siêu tới Sư Tử lâu, là tửu lâu đứng đầu Châu phủ.
Toà tửu lâu này là sản nghiệp của cửa hàng Đại Đông, bao hết một gian phòng, hai người ngồi đối diện nhau.
Giang Siêu nói với Diệp Thanh Ảnh trước: “Diệp tiểu thư, chuyện ta muốn nói với ngươi lần này liên quan đến tộc Dạ Lang...
Diệp Thanh Ảnh nghe thế, hơi giận hờn mà nhìn Giang Siêu, nói:
“Giang Siêu, nói với ngươi bao nhiêu lần nữa đây, đừng gọi ta Diệp tiểu thư nữa, ngươi có thể gọi ta là Thanh Ảnh, lại hoặc gọi là Diệp tỷ, Ảnh tỷ, Thanh tỷ cũng được! Nhưng quan trọng là đừng gọi ta là Diệp tiểu thư, ta nghe mà thấy xa cách quá.
Nói tới đây, nàng giả vờ tức giận nói với Giang Siêu: “Nếu ngươi còn cứ gọi ta như người dưng thế này, ta sẽ không bàn bạc với ngươi về chuyện đó nữa.”
Giang Siêu nghe vậy, nhìn Diệp Thanh Ảnh, bật cười lắc đầu. Nói ra thì, Diệp Thanh Ảnh cũng chỉ lớn hơn hắn ba tuổi mà thôi.