Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các tướng lĩnh ở bên cạnh nghe vậy cũng sáng mắt ra, nhưng ngay sau đó, bọn họ lại hơi lo lắng.

Một người trong đó vội vàng hỏi: “Nhưng dù chúng ta muốn lừa Tông Hán cũng phải làm hắn ta tin tưởng chứ. Nếu chúng ta ở bên này không chiến đấu, cũng không có người chết, vậy... Chẳng phải sẽ khiến Tông Hán dễ dàng vạch trần chúng ta ngay sao.”

Nhưng người khác nghe vậy cũng vội vàng gật đầu theo.

Nhưng Lưu Thế Quang chỉ lạnh lùng nhìn những binh sĩ dưới trướng kia với vẻ mặt âm tàn và nói: “Muốn có chiến đấu còn không dễ sao! Để binh sĩ dưới trướng đóng vai Viên Triệu quân, sau đó lại tìm cớ giết bọn họ, chẳng phải là hoàn mỹ sao. Các ngươi đừng quên trước đây chúng ta còn giữ lại không ít quần áo của Viên Triệu quân đó.”

Lưu Thế Quang làm mọi người rất sửng sốt, mọi người vừa thấy lo sợ và phức tạp, vừa thấy phẫn nộ.

Lưu Thế Quang lại tàn nhẫn đến mức có thể giết binh sĩ dưới trướng của mình chỉ vì để báo cáo kết quả cho Tông Hán sao.

Hắn ta thật sự điên rồi.

Có người còn muốn phản đối, nhưng thấy ánh mắt băng lãnh và đầy sát khí của Lưu Thế Quang, cuối cùng vẫn mạnh mẽ nuốt lời muốn nói vào trong.

Giờ dù ai trong bọn họ nói phản đối, chỉ sợ sẽ bị Lưu Thế Quang giết chết trong nháy mắt.

Xem ra, Lưu Thế Quang đã sớm có chuẩn bị để đối phó với tình hình trước mắt.

Hoặc hắn ta giữ lại quần áo của Viên Triệu quân lại có mục đích khác, không nghĩ đến lại có tác dụng ngay lúc này.

Chỉ là, những binh sĩ dưới trướng ấy thật sự đáng thương.

Vì Lưu Thế Quang vào sinh ra tử, quay ra quay vào đã trở thành quân cờ của hắn ta, cuối cùng vẫn là chết!

Lúc này Lưu Thế Quang vội vàng để tướng lĩnh dưới trướng sắp xếp một vở kịch.

Dù sao, trận chiến của bên kia lúc nào cũng có khả năng dừng lại. Nếu bên này không chuẩn bị nhanh thì sợ là không kịp nữa.

Ngay khi Lưu Thế Quang chuẩn bị giết người một nhà, Viên Triệu quân ở không xa đang lạnh lùng quan sát bên này.

Người dẫn quân là Tống Chân, muội muội Tống Yên cũng đi bên cạnh hắn ta. L

úc này Tống Yến bĩu môi đỏ với vẻ mặt không muốn. Nàng nhìn về một bên khác của hẻm núi với ánh mắt lo lắng.

Lúc này, nàng nhìn ca ca Tống Chân ở bên cạnh nói: “Ca, có phải bây giờ chúng ta nên ra tay không? Quân Đại Triệu trước kia đã đánh phá thành Dương Phong của chúng ta, bây giờ là cơ hội tốt để trả thù đó.”

Các nàng mai phục ở đây chính là để đối phó với hàng quân Đại Triệu, bọn họ đã ẩn náu ở đây từ lâu rồi.

Sau khi bọn người Lưu Thế Quang đến, Tống Chân cũng không vội vàng xuất kích. Hắn ta đang đánh giá tình hình, dù có tấn công cũng phải tấn công khi hàng quân Đại Triệu đang không phòng bị.


Lúc này hàng quân Đại Triệu vừa mới chỉnh đốn quân đội chưa bao lâu, lại gặp phải đối diện với cuộc chiến tranh đầy thuốc súng nên bọn họ đang cực kỳ cảnh giác. Đây không phải thời gian tấn công tốt nhất.


Mà muội muội thì lại lo lắng Giang Siêu ở bên kia không kiên trì được, cho nên vẫn luôn thúc giục hắn ta xuất kích để mau chóng hỗ trợ Giang Siêu ngay sau khi diệt được hàng quân Đại Triệu.


Nhưng nàng đã quá coi thường những tướng quân Đại Triệu này rồi.


Dù bọn họ không đánh lại được Nữ Chân, nhưng nếu tính số lượng thì mấy người này rất lợi hại.


Bây giờ bọn họ chỉ có bốn vạn quân, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đối phó với gần ba vạn quân Đại Triệu là không có khả năng.


Nếu cứ vội vàng tấn công có lẽ còn thua quân Đại Triệu kia.


Dù sao trước đây khi ở thành Dương Phong, sức chiến đấu của quân Đại Triệu kia rõ ràng mạnh hơn quân Viên Triệu bọn họ nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK