Nếu như thành Tĩnh Dương vỡ nữa thì thế lực của Nguyên vương e là sẽ hoàn toàn diệt vọng, tiếp theo sẽ đến lượt quân Con Cháu bọn họ rồi.
Giang Siêu không muốn khiến cho khói lửa chiến tranh đến Ninh Châu phủ đang phát triển, hắn muốn chặn người Nữ Chân ở ngoài Ninh Châu phủ.
Phía bên kia, thành Dương Phong đã thủ gần mười ngày rồi, tuy cả thành Dương Phong cũng xem như là thành lớn, tường thành kiên cố.
Nhưng bởi vì lúc trước quân Nữ Chân đã có kinh nghiệm phá vỡ kinh đô lại thêm bọn họ có được kỹ thuật nổ, dùng hỏa lôi đến tấn công thành, nổ đến nổi khiến cho Nguyên vương ở trong thành khổ nói không nên lời.
Lại thêm binh lính dùng để tấn công thành là quân Đại Triệu đầu hàng, hoàn toàn mặc kệ cái chết. Sau người ngày tấn công thành, cuối cùng thành Dương Phong cũng bị quân Nữ Chân đánh ra một lỗ hổng.
Năm mươi nghìn hàng quân Đại Triệu tấn công thành chết gần ba mươi nghìn người, còn quân Nữ Chân lại không có hao phí chút binh lực nào.
Những quân Đại Triệu này khi đối mặt với người Nữ Chân sợ đến run chân, nhưng khi bị ép phát động tấn công với Nguyên vương lại vô cùng anh dũng.
Nghĩ thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy nực cười cũng khiến cho người ta cảm thấy đau khổ.
Khi thành bị phá, Tống Chân đang ở trên tường thành, ở bên cạnh hắn ta là Tống Yên đang mặc áo giáp.
Lúc này tuy nàng vô cùng sợ hãi nhưng trong mắt cũng chứa đầy sự phẫn nộ với người Nữ Chân.
Nhìn người Nữ Chân ở phía dưới xông vào trong và đang giết hại nhân dân trong thành, nàng nắm chặt bội kiếm ở trên tay, hình dáng như muốn xông xuống dưới.
Nhưng nàng vừa động đậy thì đã bị ca ca cản lại.
Hai huynh muội đến đây phụ trách việc rút lui nhân dân ở xung quanh thành, chỉ là không ngờ chuyện còn chưa làm xong thì bọn họ đã bị quân Nữ Chân vây thành chặn ở đây rồi.
Tuy Tống Chân là con nhà quý tộc cũng có chút vô sỉ, nhưng khi đối mặt với quân Nữ Chân thì trái lại giống như cha vật, có mấy phần chí khí.
Bởi vì nguyên nhân có hắn ta ở đây nên tướng lĩnh của thành Dương Phong mới cố thủ nơi này.
Trong lòng Tống Chân rất rõ cho dù bản thân có đầu hàng người Nữ Chân, e là cũng không có kết cục tốt gì.
Những người đầu hàng lúc trước chính là một ví dụ.
Càng không cần nói tuy Tống Chân vô sỉ lại là hoàn khố nhưng hắn ta thương muội muội của mình nhất.
Hắn ta càng biết nếu như muội muội của mình rơi vào trong tay người Nữ Chân e là sẽ rất thảm.
Vì thế cho dù khi hắn ta đang thủ thành thì cũng sợ đến run cầm cập, nhưng cũng không có ý muốn đầu hàng chút nào.
Nhưng đáng tiếc cho dù hắn ta có muốn cố thủ thế nào thì người Nữ Chân quả thật quá lợi hại rồi, lại thêm hàng quân Đại Triệu không sợ công kích tường thành.
Cuối cùng khiến cho bọn họ ở phía cửa Đông mở được một lỗ hổng, bây giờ xông vào mới là quân Nữ Chân thực thụ, khoảnh khắc bọn họ ở cửa thành ra đã trực tiếp xông vào.
Tống Chân cũng biết không thể cứu vãn nên chỉ có thể bất lực từ bỏ thủ thành.
"Muội muội, thành không giữ nổi rồi, muội bắt buộc phải đi với huynh, nếu như muội có chuyện gì ta sẽ rất có lỗi với phụ vương và mẫu hậu..."
Tống Chân kéo muội muội chạy về phía tường thành còn lại.
Bây giờ có thể làm chính là tìm cơ hội từ cửa thành nào phá vòng vây, với tình hình quân Nữ Chân gấp gáp tiến vào thành thì khả năng bọn họ thoát khỏi vòng vây ra ngoài là cực kỳ lớn.
Tuy trong lòng đầy sự không cam nhưng Tống Yên cũng chỉ có thể nghe theo lời của anh trai mình, chạy về phía bên kia cửa thành theo các hộ vệ dưới trướng.