Quân Tĩnh An có ba mươi nghìn người, lần lượt chia thành ba doanh là Đông, Tây, Bắc, mỗi doanh là mười nghìn người.
Trịnh Thế Kinh là tướng quân tham mưu của Tây doanh, chủ tướng của Tây doanh tên Trịnh Tín, là con cháu chỉ thứ của nhà họ Trịnh.
Mộ Dung Cung nhất định phải dùng khí thế mạnh mẽ giam giữ Trịnh Tín lại trước khi đối phương kịp phản ứng lại, đoạt lấy binh quyền của hăn ta.
Đến lúc đó muốn định tội danh thế nào thì cứ làm theo ý ông ta thôi.
Chẳng qua là, Giang Siêu nhìn Mộ Dung Cung rời đi, ánh mắt có chút lo lắng. Xông vào đại quân Tây doanh như Mộ Dung Cung, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì e là sẽ phiền phức.
Dù sao Tây doanh cũng là địa bàn của Trịnh Tín, muốn đưa Trịnh Tín đi ở địa bàn của người ta, tính khả thi rất thấp.
Mộ Dung Chỉ Tinh ở bên cạnh cũng lo lảng, nàng nhìn Giang Siêu, ánh mắt mang vẻ cầu tình, nói: “Tiên sinh, lần này e rằng phụ thân ta sẽ không được thuận lợi, vẫn mong...”
Trong lòng nàng có một dự cảm xấu, lúc này cũng không biết nên nhờ ai giúp đỡ, theo bản năng cảm thấy Giang Siêu chắc chắn có thể giúp được phụ thân nàng.
Giang Siêu nghe vậy, khẽ gật đầu với Mộ Dung Chỉ Tình, hiện tại hắn và Mộ Dung Cung xem như đã chung thuyền. Nếu Mộ Dung Cung xảy ra chuyện, có thể hẳn cũng mất hết tất cả.
“Ta biết rồi, mọi người quay về trước, chuyện còn lại cứ giao cho ta, đợi ta quay về.” Giang Sinh gật đầu với Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết.
Lúc này, hắn nhìn Tô Nguyệt Nhi, há miệng muốn nói gì đó, Tô Nguyệt Nhi khế cười ngọt ngào: “Nếu công tử muốn Nguyệt Nhi đế thì cứ đến Minh Nguyệt Lâu tìm Nguyệt Nhi, lúc nào ta cũng chờ đợi công tử đến!”
Nàng cười trông rất quyến rũ, gương mặt xinh đẹp khiến Giang Siêu có chút thất thần. Hai cô gái bên cạnh tức giận đến mức trợn tròn mắt, nhưng cũng không làm gì được Tô Nguyệt Nhi.
Giang Siêu biết Tô Nguyệt Nhi có lẽ hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, nếu mình có chuyện gì, có thể trực tiếp tìm nàng hỏi rõ.
Gật đầu với Tô Nguyệt Nhi, Giang Siêu dắt ngựa trong tay. Mộ Dung Minh Hiên, lên ngựa đuổi theo hướng Mộ Dung Cung.
Lúc đuổi kịp Mộ Dung Cung, vẻ mặt đối phương khẽ cười, gật đầu với hắn. Trông dáng vẻ Mộ Dung Cung như đã biết hắn sẽ đến.
Giang Siêu không nhịn được khế thở dài, tâm cơ của lão hồ ly quá sâu, ông ta muốn để bản thân hắn đến giúp nhưng lại không nói rõ, mà đợi hắn tự mình rơi vào lưới.
Nhìn Giang Siêu vội vàng chạy đến, Trịnh Thế Kinh đang bị tu sĩ áp giải, hai mắt như muốn bản ra lửa. Nghĩ đến công tử phiêu diêu như hắn ta, sau khi gặp phải Giang Siêu chưa từng sống tốt bao giờ.
Lúc trước bị Tống Ninh Tuyết giẫm nát chân, hôm nay vốn muốn tìm cơ hội chỉnh chết Giang Siêu, nhưng không ngờ lại tự đưa bản thân vào rọ.
Tuy hắn ta khá ngốc, nhưng cũng nghĩ ra được nguyên do. Mộ Dung Cung muốn bắt hẳn ta.
Tuy nhiên, việc Mộ Dung Cung chạy đến Tây doanh lần này quả thực chẳng khác gì tự tìm đường chết, bọn họ đang lo không tìm được cơ hội nắm giữ quân Châu phủ đây này.
Mộ Dung Cung muốn tự chui đầu vào lưới, chắc chắn chỉ có đường chết.
Ông ta mang nhiều người như vậy đến Tây doanh, chỉ cần Trịnh Tín ra lệnh, dù ông ta có bị giết chết thì bọn họ cũng có đủ lý do hợp lý khiến ông ta chết một cách đương nhiên, mà còn đeo tội danh tạo phản trên lưng.
Chỉ cần Mộ Dung Cung chết, quyền kiểm soát Đông doanh sẽ rơi vào tay bọn họ. Đợi đến lúc phát động chiến tranh, cộng thêm sự hỗ trợ của quân Châu phủ, Ninh Châu phủ bị đoạt lấy cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Bây giờ Trịnh An cũng không muốn bại lộ sớm như vậy, hiện tại ông ta chỉ muốn thế cục càng loạn càng tốt. Khi quyền lực Đại Triệu cạn kiệt, sẽ là lúc ông ta lộ diện, đoạt lấy quyền bá chủ.