Thấy Giang Siêu dịu dàng an ủi Tô Miên Miên, trên mặt Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên vẻ hâm mộ. Nhưng chính nàng cũng lộ vẻ lo lằng nhìn về phía Tô Miên Miên.
Trải qua những ngày ở chung, Tô Miên Miên ngây thơ lương thiện đã làm nàng sinh ra lòng thương xót. Khi biết thân thế thê thảm của Tô Miên Miên, nàng càng thêm đau lòng cho. Tô Miên Miên.
Nàng đi lên, nằm chặt tay Tô Miên Miên, gật mạnh đầu với Tô Miên Miên.
Tô Miên Miên gượng cười với nàng, rồi gật đầu tỏ vẻ mình không sao.
Lúc này, dưới tường thành, Trương Thông vẻ mặt âm trầm nhìn lên tường thành, trong mắt tràn đầy giận dữ và không cam lòng.
Lúc này chỉ mới vừa khai chiến thôi mà bên mình đã thiệt hại hơn hai nghìn người, tỷ lệ thua trận lên tới hai mươi phần trăm.
Hắn ta rất muốn tiếp tục phái binh lính tấn công thành.
Nhưng mà hẳn ta cũng biết kết quả của lếp tục phái binh lính tấn cong thành chính là tăng lên tỷ lệ thua trận.
Có khi chỉ cần một bức tường thành thôn Kháo Sơn là có thể chôn vùi hơn một vạn người mà hẳn ta dẫn tới. Bây giờ hắn ta đã hiểu tại sao Giang Siêu lại dám la hét bảo hắn ta đầu hàng.
Thật sự rất khó để phá tường thành thôn Kháo Sơn.
Nếu mặt trận máy bản lôi còn không bị phá hư thì có lẽ có hy. vọng.
Dù thế nào thì hẳn ta cũng không ngờ rẵng kết quả là thế này.
Mặt trận máy bắn lôi của hắn ta, thậm chí còn chưa băn ra được thì đã hỏng hết rồi.
Lúc này, vài tên tướng cướp mới vừa khinh thường thôn Kháo Sơn và Giang Siêu, đều mang vẻ mặt xấu hổ buồn bực nhìn lên tường thành thôn Kháo Sơn. Bọn họ rất muốn tìm cái khe đất để chui vào.
Đây là Giang Siêu mà bọn họ khinh thường.
Lúc này mới vừa đánh nhau thôi mà hắn đã làm cho bọn họ tổn thất nặng nề rồi. Bọn họ của hiện giờ như là rơi vào trong hoàn cảnh cực kì bị động.
Hoặc là tiếp tục tấn công vào thành.
Hoặc là nghĩ cách phá thành.
Nếu không thì bọn họ sẽ bị thôn Kháo Sơn dây dưa đến chết hết ở đây.
“Đại đương gia, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Một tướng cướp trong đám lên tiếng hỏi.
Cho dù đã trở thành binh cướp, nhưng bọn họ vẫn dùng cách xưng hô trong sơn trại.
“Nên làm gì hả? Tốt nhất là nên nghĩ cách lấy thêm một ít máy băn lôi và quả thiên lôi.
Chỉ có những quả thiên lôi mới có thể phá hư tường thành thôn Kháo Sơn.
Nếu không thì không còn cách nào nữa” Một tên binh cướp khác lên tiếng.
Vài tên cướp khác gật đầu đồng ý.
Ai cũng biết chỉ dựa vào bọn họ là không thể phá được tường thành thôn Kháo Sơn.
Dù có thêm người thì cũng chỉ là đi tìm chết. Cách tốt nhất là đi lấy quả thiên lôi lần nữa. Vậy thì bọn họ mới có thứ để mà đấu lại thứ pháo gì đó của Giang Siêu. Nếu không thì muốn tấn công thôn Kháo Sơn là một chuyện không thể nào.
“Lão Lục, ngươi đi cầu viện Vương Đăng huyện An Ninh, bảo hẳn ta đi chỗ Băng Ma Vương huyện An Khánh lấy thêm quả thiên lôi tới đây.
Nếu hẳn ta dám bằng mặt không bằng lòng thì ngươi hãy làm thịt hắn ta rồi tự mình đi tìm Băng Ma Vương."
Trương Thông nói với một tên tướng lãnh.
“Nhưng mà đại đương gia, Vương Đăng là cấp dưới của quốc công, nếu giết hẳn ta thì có làm cho quốc công không vui hay không?”
Một tên tướng lãnh khác lo lắng nói.
“Hừ... ngươi cho rằng quốc công coi trọng Vương Đăng lắm hả? Quốc công chỉ cần hẳn ta để ổn định huyện An Ninh thôi.
Nếu hản ta không nghe lời ta, phá hư kế hoạch lớn của chúng ta, thì quốc công sẽ không tha cho hắn ta.
Nghe lời ta đi, nếu hẳn ta dám băng mặt không băng lòng thì cứ giết chết hắn ta” Nghe vậy, tên tướng lãnh vừa hỏi vội vàng gật đầu.
Hắn ta dẫn theo gần một trăm binh cướp cưỡi ngựa quay về huyện thành.